Chúc
Dịch ngủ đến tận 10 giờ sáng ngày hôm sau, lộn xộn một lúc mới chịu rời giường.
Tối
hôm qua bố và mẹ cô đi suốt một đêm vẫn chưa về, Chúc Dịch nghĩ chắc hẳn là hai
người này đã đi du lịch vui vẻ với nhau ở bên ngoài rồi.
Vậy
mà cũng không thèm nhắc trước với cô một tiếng, cũng không thèm nhắn trước là
mình không về, giống như sợ cô quấy rối thế giới hai người của bọn họ vậy.
Haizz, xem ra thì bây giờ cô phải tự mình đi ra ngoài mua đồ ăn rồi.
Lúc
Chúc Dịch đi tới siêu thị đã vào khoảng 11 giờ, người đến mua đều là mua đồ ăn
chuẩn bị làm cơm trưa. Cô lại chẳng có hứng thú gì để về nhà nấu cơm trưa, định
mua đồ ăn đã nấu chín sẵn về ăn cho qua bữa là được.
Cô
đứng ở tủ đồ ăn chín, cắn ngón tay, rối rắm không biết là nên mua tương giò hay
bò kho tốt hơn, bỗng nhiên nghe được có người ở phía sau kêu tên cô.
Chúc
Dịch quay đầu lại.
Hàn
Sướng cười ha hả nhìn cô, một tay còn đang đẩy một chiếc xe đựng đồ, đồ trong
xe tất cả đều là thịt sống tươi mới cùng với rau dưa, Chúc Dịch nhìn mà thèm
ăn.
Lại
nói, cả sáng nay cô còn chưa nhét gì vào bụng nữa.
“Trùng
hợp ghê, em cũng ở gần đây à.”
Ánh
mắt Chúc Dịch vẫn còn đang dừng lại ở trong xe đựng đồ ăn kia, màu sắc của
miếng thịt dê, thịt bò thật sự quá mê người, nghe Hàn Sướng hỏi chuyện, cô ngốc
mất hai giây, sau đấy không tự chủ được mà gật đầu.
Hàn
Sướng bị bộ dáng ngốc nghếch này của Chúc Dịch chọc cười, nhịn không được mà
cười nói:"Em ăn cơm chưa? Trưa nay bọn anh định nướng BBQ, có muốn đi ăn
cùng không?”
Nướng
BBQ à, cô đã lâu chưa ăn nướng BBQ rồi.
Muốn
đi quá.
Nhưng
mà cô cũng không quá thân với Hàn Sướng, nghe cách nói đấy thì có vẻ còn có
những người khác, như vậy rất mất tự nhiên.
Hàn
Sướng giống như nhìn ra được nỗi băn khoăn của Chúc Dịch, lại cười giải
thích:“Chỉ có hai người là anh với A Sầm thôi, không có người khác nữa.”
Đại
não Chúc Dịch có chút không phản ứng kịp, lầu bầu mà nói ra hai chữ:“A Sầm?”
Hàn
Sướng “À” một tiếng, vội nhanh chóng sửa lại, nói:“Là Lộ Bắc Sầm.”
Nghe
được ba chữ này, biểu cảm trên mặt của Chúc Dịch rõ ràng là dừng lại một chút.
“Có
đi không?”
“Đi.”
Nghe
thấy câu trả lời này, Hàn Sướng thỏa mãn nở nụ cười, đẩy xe mua sắm chậm rãi đi
về phía trước.
Hơn
mười phút sau, Hàn Sướng mỗi tay xách theo một túi lớn nguyên liệu nấu ăn mới
ra siêu thị, còn trên tay Chúc Dịch là tương giò cùng bò kho.
Hàn
Sướng cầm theo hai túi lớn nguyên liệu nấu ăn ở phía trước dẫn đường, Chúc Dịch
đi chậm rãi ở phía sau. Thật ra cô cũng không quá quen với anh ấy, đối với
người không thân theo bản năng cô sẽ duy trì chút khoảng cách, cho nên lúc này
khắc này cô có chút mất tự nhiên, cũng may Hàn Sướng không mạnh mẽ lôi cô lải
nhải cùng.
Hai
người một trước một sau, đường đi lại giống nhau khoảng bảy tám phần, vừa đến
đoạn quẹo, quải đến một khu phố cũ. Khu phố cũ có con ngõ nhỏ hẹp mà dài, trên
mặt đất hiện ra phiến đá xanh, giữa khe hở dài của phiến đá xanh là các loại
rêu, thực vật lông xù xì.
Cuối
cùng Hàn Sướng ngừng lại trước cửa một ngôi nhà, quay đầu lại nói với cô:“Tới
nơi rồi.”
Cánh
cửa sắt màu đỏ sậm, khép hờ, Hàn Sướng đẩy cửa bước vào, Chúc Dịch cũng đi sát
theo anh. Bên trong là một tiểu viện rộng khoảng bảy tám mét vuông, bên góc
tường có trồng một vài loại thực vật không biết tên, ở giữa sân đặt một cái bếp
nướng BBQ, Lộ Bắc Sầm đang đứng nướng bên cạnh giá BBQ, mặc cái tạp dề đáng yêu
đảo đồ ăn.
Bộ
dáng này nhìn qua có vài phần buồn cười, Chúc Dịch nhịn không được nhấp miệng
nở nụ cười.
Lộ
Bắc Sầm nghe được tiếng đẩy cửa, theo bản năng quay đầu lại, ánh mắt dừng lại ở
trên người Chúc Dịch, ngẩn cả người.
Hàn
Sướng đặt túi ở trên chiếc ghế dựa tường, cười giải thích:“A Sầm, mình vừa mới
gặp đàn em này ở siêu thị, nên gọi em ấy qua đây.”
Lộ
Bắc Sầm nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, không nói chuyện, tiếp tục cúi đầu mân mê giá
nướng BBQ, hoàn toàn giống như người vừa mới vì kinh ngạc mà ngẩn người hoàn
toàn không phải anh.
Ba
người lâm vào trầm mặc, không khí nháy mắt trở nên xấu hổ.
Chúc
Dịch lịch sự chà xát tay nhỏ, hỏi:“Có cái gì cần mình hỗ trợ không?”
Hàn
Sướng vội vàng tiếp lời:“Có, em đem đống rau dưa này rửa rồi cắt ra sau đấy
dùng mấy cái que xâu lên đi.”
Trong
viện có một đài đá cẩm thạch chuyên dùng để rửa rau, Chúc Dịch lấy rau dưa từ
túi nilon ra, đứng ở bên đài nước mà nghiêm túc rửa rau.
Chúc
Dịch phụ trách rửa rau cắt rau, Hàn Sướng cùng Lộ Bắc Sầm ướp, nướng, ba người
phân công làm việc, hài hòa giống như một nhà ba người.
Nướng
đến khi khá ổn, ba người vây quanh một cái bàn dài nhỏ ngồi xuống bắt đầu ăn.
Hàn Sướng chạy vào nhà lấy ra một két bia, Chúc Dịch cũng lấy ra giò cùng thịt
bò trong túi nilon mà cô mua ở siêu thị.
Rốt
sao thì cũng không thể ăn không đồ ăn của người khác.
Hàn
Sướng tay cầm dụng cụ mở chai “Phốc phốc phốc” mà mở ra năm chai bia, đúng lúc
anh ta mở chuẩn bị mở chai bia thứ sáu, anh ta giống như đột nhiên nhớ tới cái
gì, lại chạy ngược trở về phòng, ôm một chai Coca lớn đi ra, sau đó quay đầu
hỏi Chúc Dịch: “Đàn em, em uống Coca hay bia?”
Chúc
Dịch chớp chớp mắt, trả lời nói:“Bia đi ạ.”
Hàn
Sướng kêu “Ồ” một tiếng rồi đưa cho Chúc Dịch một chai bia, sau đó tiếp tục đổ
Coca vào một cái bình.
Sau
đó, Chúc Dịch liền trơ mắt nhìn Hàn Sướng đem bình Coca kia truyền đến chỗ Lộ
Bắc Sầm phía đối diện.
Đây
còn chưa hết, Chúc Dịch lại trơ mắt mà nhìn Lộ Bắc Sầm nhấc bình Coca lên rót
đầy vào cái ly của chính mình.
Cô
không nhịn được mà cười ra tiếng.
Hàn
Sướng thấy Chúc Dịch cười cũng cười theo.
Lộ
Bắc Sầm vẫn rất bình tĩnh, vân đạm phong khinh mà cầm lấy cái ly đưa lên miệng
nhấp một ngụm, sau đấy cầm lên một chuỗi thịt dê để ăn.
Hàn
Sướng cười xong rồi, còn không quên giải thích:“Tửu lượng A Sầm kém lắm, nên
bình thường chẳng bao giờ dính đến rượu cả.” Anh ta còn đem một tay đưa lên che
miệng mà nhẹ giọng nói thêm:“Một ly là đổ.”
Nếu
Lộ Bắc Sầm biết bản thân có tửu lượng như vậy chứng tỏ anh ấy đã từng uống rượu
mà còn uống say nữa cơ.
Chúc
Dịch cũng tưởng tượng một chút bộ dáng núi băng Lộ Bắc Sầm khi say rượu, khóe
môi vô thức mà cong lên. Cũng không biết là uống say lúc mấy tuổi, cảnh tượng
lúc ấy chắc chắn rất đáng xem.
Ba
người bất tri bất giác ăn uống đến tận hai tiếng, Hàn Sướng quả thực chính là
cái thùng rượu, uống rượu như uống nước, mới hơn một tiếng mà dưới chân đã có
bảy tám cái chai rỗng.
Tuy
tửu lượng Chúc Dịch cũng không kém, nhưng dù sao cũng đang ở bên ngoài, hơn nữa
cô cùng mấy người Lộ Bắc Sầm cũng không phải là quá thân thiết. Cho nên cô cẩn
thận khống chế một chút, chỉ uống một chai.
Hai
túi nguyên liệu nấu ăn to đùng bị bọn họ ăn gần hết, Hàn Sướng xử lí nốt chuỗi
thịt xiên cuối cùng, no đến mức ợ ra một tiếng.
Chúc
Dịch đã sớm dừng bữa, ngồi ở bên cạnh bàn, miệng nhỏ nhấp ngụm Coca nghe hai
người bọn họ nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên đáp lại một hai câu.
Hàn
Sướng giữ vững nguyên tắc không lãng phí đồ ăn nên quyết định đem số rau dưa
còn lại cũng nướng lên.
Chúc
Dịch vẻ mặt bội phục nhìn về phía Hàn Sướng:“Anh còn có thể ăn nữa hả?”
Hàn
Sướng cười hì hì, khiêm tốn nói:“Không lãng phí, không lãng phí.”
Chúc
Dịch nhìn Hàn Sướng xử hết đóng xiên, nhịn không được mà giơ ngón tay cái lên
với anh ta.
Hàn
Sướng đem đống rau dưa tới cái giá nướng, thuận tiện mắt nhìn về thùng giấy
đựng than, ngồi đối diện với bàn để Coca của Lộ Bắc Sầm nói:“A Sầm, hết thân
mất rồi, cậu đi lấy thêm đi.”
Lộ
Bắc Sầm đi vào trong nhà, Chúc Dịch nhìn theo bóng dáng anh, ánh mắt cuối cùng
dừng lại trên hình ảnh kia ở hai phiến gỗ đỏ trên cửa.
Khu
phố cũ bên này, là đoạn đường tốt, tấc đất tấc vàng, những vị chủ đầu tư đều
trông trả nổi số tiền đền bù, vậy nên trên mảnh đất này vẫn còn giữ lại rất
nhiều loại chung cư cũ.
Chúc
Dịch một tay chống đầu, lười biếng mà đánh giá nhà của Lộ Bắc Sầm, có ba tầng,
còn có một tiểu viện. Chỉ là có một chút chuyện làm cô hoang mang, trong nhà
ngoài ba người bọn họ ra giống như không còn người khác, cũng không có quần áo
đã sử dụng của mấy ngày liền.
"Lửa
cũng sắp tắt rồi mà sao A Sầm còn chưa quay lại vậy?” Hàn Sướng tự nhủ rồi lẩm
bẩm một mình.
Chúc
Dịch thu lại đống suy nghĩ lung tung, đầu óc mới quay lại, cô không nghe rõ Hàn
Sướng nói cái gì, ngơ ngác “À” một tiếng.
Hàn
Sướng dùng tay lật rau dưa, nói với Chúc Dịch:“Hay là em đi xem thử đi.”
Lúc
nãy cô không nghe cũng không hiểu rõ, lại ngơ ngác “À” một tiếng.
“A
Sầm đi lấy than lấy được nửa ngày rồi, lửa cũng sắp tắt, em qua hỗ trợ xem
sao.” Hàn Sướng giải thích ngắn gọn một chút.
“.....
À.”
Chúc Dịch ngơ ngác đứng dậy, đi vào bên trong.
Chúc
Dịch bước vào nhà, chưa đi được mấy bước, quay người lại đã thấy Lộ Bắc Sầm
đang ngồi xổm trong một phòng đựng vật tối thui tìm đồ.
Giọng
cô thanh thanh nói:“Sao cậu không mở đèn lên, tối đen thế này sao mà tìm được.”
Chúc Dịch đi vào phòng, nghĩ rằng cùng anh tìm thử.
Cô
vô thức dùng tay vịn một chút vào cửa, hỏi:“Tìm được rồi sao?”
Vừa
dứt lời, Chúc Dịch liền nghe được tiếng cửa phát ra một tiếng kêu dài:
“Kẽo
kẹt…”
Sau
đó cô liền thấy cửa “Cùm cụp” một tiếng, tự động khép lại.
Chúc
Dịch bị một màn thần kỳ vừa rồi làm cho khiếp sợ, có chút chưa kịp phản ứng
lại.
Cửa
này, nó vẫn là cái cửa tự động?
Cánh
cửa khép lại trong nháy mắt, cả nhà kho liền rơi vào cảnh tối đen như mực, trên
cơ bản thì chỉ có thể từ kẹt cửa kia nhìn được vài sợi ánh sáng.
“Mình
không mang điện thoại, cậu mở đèn pin điện thoại lên đi.” Lộ Bắc Thần vẫn là
trước sau như một, ngữ điệu không chút phập phồng, thanh âm lạnh lùng.
Giờ
phút này, xung quanh tối đen một mảnh, còn có vài phần an tĩnh, âm thanh lạnh
lùng của Lộ Bắc Sầm vừa phát ra, Chúc Dịch nhịn không được mà rùng mình một
cái.
Cô
theo bản năng mà xê dịch bước chân, bị một cái rương vướng vào, lảo đảo một cái
ngã về phía Lộ Bắc Sầm.
Lộ
Bắc Sầm cũng bất ngờ, cũng may anh phản ứng mau, khó khăn ôm lấy cô.
Chúc
Dịch gắt gao túm chặt phần eo của áo sơ mi, có chút khó khăn mở miệng:“Đó là
cái gì, có thể mở đèn sao? Mình có chút sợ tối.”
Trong
khoảnh khắc, cơ thể Lộ Bắc Sầm giống như có một dòng điện chạy qua, cánh tay
bắt lấy Chúc Dịch trở nên cứng đờ. Trong kí ức có một cô bé thịt mum múp ngồi
xổm sát cửa phòng học rơi nước mắt:“Mình sợ bóng tối.”
Nếu
ngồi ở trong bóng tối, cô sẽ trở nên rất khẩn trương.
Chúc
Dịch thấy anh không có phản ứng gì, cánh tay bắt lấy bên hông áo sơ mi của anh
vô ý cử động, ngón tay như có như không mà xẹt qua bên hông anh.
Loại
xúc cảm kỳ dị này chưa từng xuất hiện trong kí ức của anh.
Giọng
nói của anh có chút bức bách:"Đèn chỗ này bị hỏng rồi, vẫn chưa kịp sửa.”
Chúc
Dịch lúc này mới nhớ tới điện thoại, duỗi tay đi sờ túi áo khoác mới nhận ra là
mình không mang theo điện thoại.
“Lúc
nãy đi gấp quá, quên không cầm theo điện thoại.”
Quả
lâu như vậy, cô đã chậm rãi thích ứng được với bóng tối trong nhà kho, dường
như cùng một lúc, hai người hơi xấu hổ mà buông tay lẫn nhau. Chúc Dịch đỡ vào
tường sờ soạng tìm được then cửa, muốn đẩy ra nhưng không được.
Anh
khẽ hừ một tiếng, không nói thêm điều gì, một lần nữa ngồi xổm xuống, giống như
là đang lật lại cái gì đấy.
“Cửa
này bị hỏng, đóng lại rồi thì chỉ có thể mở ra từ bên ngoài.” Lộ Bắc Sầm ngồi
trong bóng tối vừa lấy đồ vừa bình đạm nói.
Chúc
Dịch vẫn chưa từ bỏ ý định, vỗ vỗ cửa, kêu hai tiếng Hàn Sướng.
Không
có tiếng gì đáp lại.
Cô
vẫn còn duy trì động tác gõ cửa, không biết vì sao mà cô đột nhiên nghĩ đến
cảnh tượng thường xuyên xuất hiện trên manga anime, trên đỉnh đầu của vai chính có một con quạ
đen bay qua, theo sau là chấm chấm chấm.
Nhìn
rất ngốc.
Giờ khắc này cô có chút ngốc, sao trong nhà Lộ
Bắc Sầm lại xảy ra việc này chứ, tuy rằng cô cũng không biết vì mình lại nghĩ
như vậy.
Để
cứu lại một chút hình tượng của bản thân, Chúc Dịch chỉ có thể cười gượng hai
tiếng, bắt đầu nói chuyện:“Hàn Sướng sao lại không để ý tới cậu một chút?”
“Cậu
ấy chắc là đã đi về rồi.”
Hả?
Câu
kia Chúc Dịch còn chưa kịp hỏi ra miệng, liền nghe thấy “Bang” một tiếng, một
ánh lửa nhỏ màu vàng xuất hiện trước mặt cô.
Lộ
Bắc Sầm đem ngọn nến đặt ở trên giá sắt, từ trên cao mà nhìn xuống cô.
Chúc
Dịch bị anh xem đến da đầu tê dại, theo bản năng duỗi tay chạm vào cổ.
Trai
đơn gái chiếc ở chung một phòng, lại chỉ có chút ngọn nến, đúng là dễ dàng xảy
ra chuyện nha.
Còn
có bầu không khí quỷ dị ái muội này, là cái mẹ gì vậy?
“Hàn
Sướng đi về rồi thì chúng ta ra ngoài bằng cách nào giờ?” Chúc Dịch chỉ có thể
nghĩ mọi cách để nói sang chuyện khác.
“Chờ
một lúc đi, đợi chút nữa em gái mình có khi sẽ qua đây.”
Không
biết có phải Chúc Dịch có ảo giác hay không, cô cảm thấy giọng nói lúc nãy của
Lộ Bắc Sầm dịu dàng hơn nhiều so với trước đây, còn mang theo vài phần lười
biếng, dù sao thì cũng không có lạnh băng như trước kia.
Cô
ngước mắt, vừa lúc đối diện với tầm mắt của anh.
Trong
phòng ngọn lửa vẫn đang nhảy lên, ánh sáng màu da cam lập lòe không ngừng chiếu
đến trên mặt Lộ Bắc Sầm lúc sáng lúc tối, ngay cả con ngươi đạm mạc kia cũng
bịt kín một tầng như có như không hài hòa.
Đừng
nói nữa, nhìn như vậy thật sự rất đẹp trai.