Chúc
Dịch dừng bước chân, kéo khoé miệng, xoay người, đen mặt nói: “Nhậm Chi Châu,
cậu mà náo loạn nữa là mình đánh cậu
đấy.”
Nhậm
Chi Châu vội vàng im miệng, ngón trỏ cùng ngón cái tụ lại, đặt ở bên miệng làm
hành động khóa kéo.
Suốt
quãng đường đi cùng cô, Nhậm Chi Châu nói lải nhải không ngừng nhưng Chúc Dịch
lại không nói bao nhiêu, chỉ khi Nhậm Chi Châu nói đến chuyện mà cô thấy hứng
thú thì cô sẽ đáp lời một chút.
Đây
là trạng thái bình thường giữa hai người bọn họ, đầu tiên Chúc Dịch vốn không
phải là kiểu người hay nói chuyện, thứ hai là cô cố tình giữ khoảng cách với
anh ta.
Trước
đây, khi Nhậm Chi Châu vẫn chưa thể hiện rõ tình cảm, lúc đó hai người bọn họ
vẫn chỉ đơn thuần là bạn tốt, Chúc Dịch cũng không ít nói đến mức này.
Cô
nghĩ rằng, nếu anh ta đã thể hiện bản thân thích cô mà chính mình lại không có
ý với anh ta, cô thật sự không thể vô tâm vô phổi đi chơi với anh ta như trước
được. Nếu làm thế nữa, sẽ gây ra hiểu lầm, làm cho anh ta hy vọng bản thân có
cơ hội.
Cái
chuyện giữ lốp xe dự phòng này thật sự là thiếu đạo đức, cô không thích nhìn
thì tự nhiên sẽ không làm.
Sau
khi Nhậm Chi Châu rời đi, Chúc Dịch liền trở về phòng ngủ.
Về
phòng ngủ, nằm ở trên giường chơi điện thoại được một lúc, bụng nhỏ của Chúc
Dịch đột nhiên có phần đau.
Cô
còn chưa phản ứng lại thì điện thoại hiện ra một thông báo, là tin nhắn của
Nhậm Chi Châu gửi đến.
'Tiểu
trúc tử, mấy ngày này nhớ uống nhiều nước ấm nha.'
Chúc
Dịch nhìn qua tin nhắn kia, vội vàng thoát ra khỏi giao diện trò chơi, nhìn
thoáng qua bảng lịch được đánh dấu .
Thiên
ngôn vạn ngữ chỉ còn một chữ:Mẹ.
*
Phơi
nắng đến giữa trưa, giờ phút này Chúc Dịch đứng dưới ánh mặt trời chói chang
cùng với kì đau định lí, mặt mày trở nên tái nhợt.
Vào
lúc cô thật sự không chịu nổi, đứng vào trong nhà kho, cô liền ôm bụng ngồi xổm
xuống.
Huấn
luyện viên đang đi kiểm tra bên ngoài, thấy Chúc Dịch ngồi xổm xuống mà không
báo cáo trước, trừng hai mắt, đen mặt đi tới, giọng nói hồn hậu, lộ rõ sự không
vui: “Bạn học, sao thế?”
Chúc
Dịch chậm rãi giơ tay lên, ngón tay mềm oặt đặt trước bụng, vừa ngẩng đầu, sắc
mặt tái nhợt đến đáng sợ: “Báo cáo, bụng không thoải mái.”
Huấn
luyện viên còn tưởng là cô nhóc trốn trong nhà kho do mệt, thấy anh ta không
chú ý mà lười biếng, lúc vừa nhìn thấy sắc mặt Chúc Dịch, vô cùng kinh hãi, vội
vàng nói: “Có phải bị cảm nắng rồi không? Còn có thể đứng lên không? Mau qua
bên kia nghỉ ngơi.”
Chúc
Dịch gật đầu, gian nan mà đứng lên, thanh âm vô lực mà nói câu “Cảm ơn huấn luyện
viên” rồi bước tới nhà kho nhỏ kia.
Một
lát sau, huấn luyện viên thổi huýt sáo để nghỉ ngơi, Cố Đông Thần đi tới.
“Chúc
Dịch, cậu không sao chứ?”
Chúc
Dịch lắc đầu, bộ dáng không muốn nói chuyện.
“Sáng
hôm nay mình thấy sắc mặt cậu không tốt lắm.” Cố Đông Thần nói xong liền đến
gần cô, thấp giọng nói, “Có phải là bà dì tới không?”
Chúc
Dịch lại gật đầu, biểu tình giống như là muốn nói “Cậu đi nhanh đi, mình hiện
tại không có tâm trạng muốn cùng cậu tám chuyện đâu.”
Nhìn
thấy biểu cảm này, Cố Đông Thần vô cùng thức thời mua xong chai nước liền rời
đi.
Sau
đấy, Chúc Dịch vẫn luôn ngồi nghỉ đến khi kết thúc huấn luyện buổi chiều.
Hết
buổi huấn luyện quân sự, Chúc Dịch cùng Cố Đông Thần đi đến phòng lấy nước sôi.
Cố
Đông Thần ríu rít ở bên tai cô nói những chuyện hóng hớt được, Chúc Dịch rũ mắt
một bên nghe Cố Đông Thần nói chuyện một bên nhìn chằm chằm dòng nước đến phát
ngốc.
Dòng
nước chảy xuống chậm rãi, đến khi đầy bình nước, Chúc Dịch duỗi tay đem tắt vòi
nước, đóng nắp bình nước nóng, vừa nhấc mắt, liền thấy Lộ Bắc Thần cũng bước
vào phòng lấy nước nóng.
Chúc
Dịch đột nhiên nghĩ, vậy mà hai hôm nay cô hình như chưa nói gì với anh.
Cô
quay đầu nhìn về chỗ lấy lấy nước nóng, chạy lại bên cạnh Cố Đông Thần: “Thần
Thần, cậu đem bình thủy cho mình mượn dùng một chút, cậu về phòng ngủ trước
đi.”
Cố
Đông Thần có chút ngơ ngác, cô ấy vừa đưa bình thủy lại cho Chúc Dịch vừa ngơ ngác
hỏi:“Làm sao vậy?”
“
Cậu cứ cho tớ mượn bình nước là được, khi nào về phòng ngủ thì mình giải thích
cho cậu nha.”
“Nhưng
mà, không phải cậu…..” đang tới bà dì à, sao mà xách được hai bình nước nóng?
Nửa
câu sau của Cố Đông Thần còn chưa kịp nói ra, thoáng nhìn thấy bóng dáng đang
lấy nước của Lộ Bắc Sầm, trong nháy mắt, cô ấy đã hiểu rõ.
Cô
ấy lập tức đem bình nước đưa cho Chúc Dịch, lộ biểu cảm "Mình hiểu
rồi", vỗ vai cô, sau đấy cũng thèm không quay đầu lại mà rời khỏi phòng
lấy nước.
Chúc
Dịch cầm bình nước đi tới, có cảm giác như được tổ chức giao cho sứ mệnh vinh
quang.
Cô
đảo mắt một chút, mỗi tay một bình nước đuổi theo người vừa ra khỏi phòng lấy
nước, Lộ Bắc Sầm.
Chúc
Dịch đi đến trước mặt anh, cười hì hì nói:"Bạn học Lộ, cậu cũng tới lấy
nước à, thật trùng hợp nha.”
Có
thể không nói liền không nói, bạn học Lộ lời ít ý nhiều, "Ừ" một
tiếng liền không nói nữa.
Chúc
Dịch chỉ có thể nhẹ nhàng biểu hiện ý định của mình:“Aiyaaa, hai cái bình nước
này nặng quá, tớ không xách được. Bạn học Lộ à, cậu giúp mình cầm được không.”
Chúc
Dịch thanh âm mềm như bông, nũng nịu, nhìn thấy Lộ Bắc Sầm theo bản năng mà run
lên.
Anh
dừng bước, nhìn về phía Chúc Dịch đang cười ngọt ngào, lúc này mới chú ý tới
sắc mặt cô hôm nay so với ngày hôm qua thì tái nhợt hơn rất nhiều, nhìn qua vẻ
phần tiều tụy.
Lại
nói, cả buổi chiều hôm nay hình như cô đều ngồi nghỉ ở dưới nhà kho thì phải.
Là
do bị cảm nắng à?
Lộ
Bắc Sầm không nói chuyện, không một tiếng động mà xách hai bình nước của Chúc
Dịch lên.
Chúc
Dịch cười đến mức cong đôi mắt, hai tay đập lại với nhau, vỗ tay nhẹ, cũng tán
thưởng nói:"Woa, một bàn tay mà xách hai bình nước, cậu khỏe quá đi ~”
Lộ
Bắc Sầm:“……”
Dọc
theo đường đi, Lộ Bắc Sầm đều không mở miệng nói chuyện, chỉ có Chúc Dịch là
ríu rít nói chuyện không ngớt. Rất nhanh liền đến kí túc xá nữ, anh đột nhiên
mở miệng hỏi:“Cậu hôm nay bị cảm nắng à?”
“Hở?”
Chúc Dịch sửng sốt nửa giây mới phản ứng lại, Lộ Bắc Sầm thấy cô chiều hôm nay
không tham gia huấn luyện,chỉ ngồi dưới nhà kho quan sát nên mới hỏi vậy.
Chúc
Dịch ủy khuất chẹp miệng, gật đầu.
Lộ
Bắc Sầm còn chưa nghĩ ra nên nói gì tiếp theo, Chúc Dịch đột nhiên nói ra một
câu:“Cậu đau lòng cho mình à?”
Lộ
Bắc Sầm:“……”
Anh
không nên hỏi lời này mà.
Sau
đó, Lộ Bắc Sầm mặt không biểu cảm mà thả bình xuống, cũng không quay đầu mà đi
thẳng về khu kí túc xá nam.
Hơn
nửa tháng hành hạ cuối cùng cũng kết thúc, ngày cuối cùng kì quân sự diễn ra
xong, điều này cũng biểu hiện kì quân sự của tân sinh viên đại học chính thức
kết thúc.
Kì
quân sự vừa kết thúc là cuối tuần, Chúc Dịch đã sớm lên kế hoạch với Trình Mặc chiều thứ 6 cùng nhau về nhà.
Hai
người hẹn nhau ở cổng trường, Chúc Dịch từ rất xa đã thấy ở cửa bắc tụ tập một
đám học sinh xem náo nhiệt, cô hình như ngửi được một cảm giác không hợp lí.
Quả
nhiên, lúc hai người đi đến cổng trường, Chúc Dịch liền thấy ở bên cửa bắc có
một chiếc xe Bentley màu đen, Nhậm Chi Châu mang kính râm màu đen, ngoại hình
trau chuốt đến mức giống nhân mô dạng cẩu nghiêng người đứng ở bên cạnh chiếc
xe.
Một
lát sau, cửa bắc đã chật như nêm cối, đều là trai gái đến đây hóng chuyện.
Mọi
người đều nhỏ giọng bàn luận, là thánh thần giàu có phương nào, đến đây để đợi
ai?
Chúc
Dịch thấy Nhậm Chi Châu giữ vẻ mặt bình thản, dựa vào cửa xe nhận lấy chú ý của
mọi người, sống không còn gì luyến tiếc mà gãi trán, nghiêng đầu hỏi Trình Mặc
đứng bên cạnh:“Sao cậu ta lại đến đây?”
Trình
Mặc cười với vẻ mặt vô cùng chân thành:“Mình kêu đấy.”
Chúc
Dịch:“Gì cơ?”
“Nhậm
Chi Châu biết cậu không thích cậu ấy quá khoe khoang cho nên không lái chiếc
Lamborghini kia, cậu thấy cậu ấy ngoan không.” Trình Mặc còn không quên kiên
nhẫn giải thích sự chuẩn bị kĩ lưỡng của Nhậm Chi Châu.
“Quả
là làm khó cậu ta mà.” Ngoài câu này, Chúc Dịch thật sự không biết nên nói câu
gì.
“Cậu
biết là tốt rồi, đi thôi đi thôi.”
Trình
Mặc vừa nói vừa kéo Chúc Dịch đi về hướng chiếc xe Bentley kia.
Lúc
này vừa khéo là giờ ăn cơm, ở cổng trường có không ít người qua lại.
Nhậm
Chi Châu thấy Chúc Dịch đi tới bên này, liền nhanh tay tháo kính râm, còn lịch
thiệp mở cửa xe cho hai người.
Lúc
này, trong đám người vang lên một âm thanh:“A Sầm, kia không phải bạn cùng lớp
với cậu à.” Nói xong, Hàn Sướng chỉ về phương hướng chiếc xe Bentley màu đen.
Lộ
Bắc Sầm chỉ nhìn thoáng qua, không để ý mà tiếp tục đi về phía trạm xe buýt.
Chúc
Dịch cùng Trình Mặc dưới cái nhìn chăm chú nóng rực của mọi người mà chui vào
trong xe, sau đó chỉ nghe thấy Nhậm Chi Châu “Bang” một tiếng đóng cửa xe,
nhanh chóng chui vào điều khiển xe, giẫm chân ga, nghênh ngang mà đi. Động tác
rất chi là lưu loát, vừa nhìn chính là một tay già đời.
Xem
kìa, hai cô gái đều không có một câu chào hỏi nào, còn là một đón hai.
Mọi
người nhìn chằm chằm vào đuôi xe Bentley rời đi từ lâu, sau đó có chút bùng nổ.
Ba,
là chơi ba hả?
Người
có tiền quả thật rất biết chơi.
Sau
vài phút bàn tán, tư tưởng mọi người càng hướng về phía tà ác mà bay xa.
Tất
cả mọi người sau đó đều liều mạng phát huy suy nghĩ, hưng phấn kích động mà ở
diễn đàn Tieba gõ thành một câu chuyện.
Ở
trên xe, Nhậm Chi Châu nhiều lần nhiệt tình mời Chúc Dịch cùng nhau đi ăn cơm
nhưng đều bị Chúc Dịch trực tiếp từ chối.
“Dù
sao cũng là cuối tuần, chúng ta cùng nhau một bữa đi.”
Giờ
khắc này, Chúc Dịch ngẩng đầu nhìn vào cái ót của người nào đó đang làm nũng,
cả người nổi lên một trận da gà.
Cô
run run bả vai, nhịn không được cười nói:“Để sau này đi, mẹ mình gọi điện thoại
bảo mình về nhà ăn cơm, nói đã hơn nửa tháng không gặp, rất nhớ mình rồi.”
Nhậm
Chi Châu không nói thêm gì nữa, miệng dẩu lên, rầu rĩ không vui mà tiếp tục lái
xe.
Chúc
Dịch về đến nhà, đẩy cửa xong mới phát hiện trong nhà im ắng lạ thường. Cô đứng
ở bên huyền quan đổi giày, kêu về phía
phòng khách:“Mẹ ơi.”
Không
ai trả lời cô.
Đổi
giày xong, cô đi về phía phòng khách nhưng một bóng người cũng không có.
Không
đúng, vào tầm này mọi người đã về nhà từ lâu rồi mà.
Chúc
Dịch móc điện thoại ra nhắn tin cho mẫu thân đại nhân, đợi một hồi lâu, vẫn
không thấy trả lời.
Bụng
đã sớm đói meo kêu ùng ục, bất đắc dĩ, Chúc Dịch đành phải đi vào nhà bếp tìm
đồ ăn trước.
Cô
vừa ngồi gặm bánh bao vừa nghĩ:Sớm biết thế thì đã đi ăn với Nhậm Chi Châu rồi.
*
Lộ
Bắc Sầm về đến nhà là khoảng tầm 6 giờ chiều, đúng vào giờ ăn cơm, phòng khách
to như vậy nhưng lại trống vắng yên tĩnh, chỉ có một chút tiếng vang từ phòng
bếp truyền tới, chắc là dì Vương đang làm cơm tối.
Thật
ra Lộ Bắc Sầm cũng không cảm ngoài ý muốn, cúi đầu đổi giày, sau đó đi lên trên
tầng. Dù sao đây cũng là bầu không khí bình thường của nhà bọn họ.
Anh
đi vào phòng, ném ba lô xuống, nằm sõng
soài trên ghế trong chốc lát, sau đó duỗi thẳng thân mình, chuẩn bị mở máy
tính, một cô bé mười sáu, mười bảy tuổi đẩy cửa bước vào.
Khương
Thư Dao vòng qua ghế dựa, rất tự nhiên mà ngồi xuống giường Lộ Bắc Sầm:“Em nghe
được tiếng mở cửa liền đoán được là anh đã về, anh, sao anh về nhà mà không nói
cùng em một tiếng vậy.”
Lộ
Bắc Sầm nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trả lời cho có:“Quên mất.”
Khương
Thư Dao cũng không thèm để ý, tìm tư thế thoải mái nằm xuống, chân thả ở mép
giường vui vẻ mà đung đưa.
“Anh,
ở đại học chơi vui không ạ?”
Lộ
Bắc Sầm chán muốn chết, mở một trò chơi, thuận miệng nói:“Vẫn thế thôi.”
Khương
Thư Dao rất hứng thú, lắc chân nhỏ tiếp tục hỏi:“Anh, em nghe nói đại học A có
rất nhiều mỹ nữ ạ?”
Lộ
Bắc Sầm đang chọn tướng, không quá để ý “Ừ” một tiếng.
“Ồ?!”
Khương Thư Dao đột nhiên ngồi dậy, trầm mặc một lát, thở ngắn than dài nói:“Như
vậy ạ.”
Khương
Thư Dao thấy Lộ Bắc Sầm giống như không quá muốn nói chuyện, đột nhiên nói sang
chuyện khác:“Anh, em cũng muốn thi vào A đại.”
Nghe
vậy, Lộ Bắc Sầm quay đầu nhìn cô bé một cái, tạm dừng nói:“Trước tiên, em cần
phải học thật giỏi đã.”
“Anh,
anh có ý gì đấy?” Khương Thư Dao lắc chân làm nũng.
“Em
làm bài tập xong rồi à?” Lộ Bắc Sầm nhấp con chuột, đột nhiên nói ra như vậy.
Khương
Thư Dao nhất thời cứng họng, hai chân vẫn luôn lắc lư bỗng dừng lại.
Không
nghe được câu trả lời, anh quay đầu nhìn về phía cô bé.
Khương
Thư Dao bị anh nhìn chằm chằm đến không biết làm sao, căng da đầu nói:“Bài tập
nhiều quá, dù sao hôm nay cũng làm không xong, mai em làm tiếp.”
Lộ
Bắc Sầm một tay gõ bàn phím, một tay nhấp con chuột, nói:"Đợt thi cuối kì
vừa rồi em xếp thứ mấy?"
Khương
Thư Dao sợ đến mức đứng bật dậy, mềm giọng nói “Aiyaaa” một tiếng:“Em không làm phiền anh nữa là được
chứ gì.”
Lộ
Bắc Sầm nhìn Khương Thư Dao đi tới cửa, nói thêm:“Nếu bài tập ít quá thì nói
với anh, anh sẽ đưa em một bộ Ngũ Tam.”
“Anh,
anh tạm tha cho em đi.” Nói xong, Khương Thư Dao đóng cửa phòng, nhảy nhót tưng
tăng chạy về phòng mình làm bài thi.