Chúc Dịch phản ứng lại, Lộ Bắc Sâm đại khái là bị cảm nắng
nên té xỉu.
Cô vội ngồi xổm xuống, kéo khóa kéo đồ thú bông trên người
Lộ Bắc Sâm ra, hướng Mẫn Di nói: “Tiểu Lý Tử, mau gọi điện thoại kêu xe cấp
cứu.”
Cũng may xe cấp cứu đến kịp, bác sĩ gắn kim truyền nước cho
anh, không bao lâu sau anh liền tỉnh.
Thấy anh tỉnh, Chúc Dịch lấy tay che miệng, viền mắt đỏ
hồng.
Thật sự là vừa rồi, dáng vẻ kia của Lộ Bắc Sâm quá dọa
người, mặt trắng toát như tờ giấy, cả người mềm oặt, như là khí lực bị rút bớt
đi.
Trong nháy mắt Lộ Bắc Sâm bị nhân viên y tế nâng lên cáng,
cô không biết sao, không khống chế được cảm xúc liền òa khóc.
Cũng chính vào lúc ấy, trong đầu cô bỗng nhảy ra một ý niệm,
nếu Lộ Bắc Sâm không còn nữa, cô phải làm sao bây giờ?
Lộ Bắc Sâm nghiêng đầu nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ lên vì khóc
của Chúc Dịch, thanh âm mỏng manh hỏi: “Sao em lại khóc rồi?”
Nghe anh hỏi như vậy, ngược lại Chúc Dịch càng khóc thảm
thiết hơn, nước mắt như hạt trân châu cứ tí tách đua nhau rơi xuống. Chỉ là cô
cực lực khắc chế không khóc thành tiếng.
Cô rút khăn giấy ra, lau nước mắt trên mặt, dày đặc giọng
mũi hỏi: “Anh đang làm gì vậy chứ? Anh làm em sợ muốn chết anh có biết không
hả? Anh không biết nóng sao, trời nóng như vậy anh còn mặc bộ đồ thú bông, anh
đang làm gì vậy chứ?”
Nói, Chúc Dịch nhịn không được lại rơi nước mắt.
Tâm tình của cô vào giờ phút này chỉ có thể dùng hai chữ
phức tạp để hình dung, các loại cảm xúc toàn bộ đều công kích tuyến lệ của cô,
ngăn không được nước mắt.
Lộ Bắc Sâm nhìn bộ dáng này của cô, thở dài một hơi, thanh
âm suy yếu nói: “Đừng khóc, khóc t ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.