Nói xong Mẫn Di còn bày ra biểu cảm “Chị đây hiểu hết mà”, vỗ vỗ lên tay cô.

Chúc Dịch liền cảm thấy buồn bực, một cẩu độc thân như Mẫn Di sao lại có nhiều Okamoto như thế, cô nghi là nhà cô ấy bán cái này luôn rồi.

Tất nhiên là do thời gian cấp bách nên cô không có thời gian cũng không có tính tò mò đi thắc mắc mấy điểm kì quái đấy.

Lộ Bắc Sầm đã đứng trước của khu kí túc xá của nghiên cứu sinh được một lúc rồi, biểu cảm trên mặt mang theo vài phần nhàm chán và lạnh nhạt nhưng không hề ảnh hưởng đến khuôn mặt đẹp tải đang tỏa ra mị lực ấy.

Vào buổi chiều Chúc Dịch đã được tận mắt chứng kiến một cảnh như thế này. Chỉ cần là giới tính nữ, mặc kệ bình thường có phải đi qua kí túc xá của các cô hay không thì đều sẽ cố tình lượn qua đây một chút, sau đấy thả chậm bước chân để nhìn Lộ Bắc Sầm nhiều thêm vài lần.

Có vài bạn nữ còn quá mức hơn, rõ ràng đã đi qua bên người Lộ Bắc Sầm rồi, cũng đã đi vào kí túc xá lại còn xoay người đi ra ngoài, giả vờ như muốn đi mua gì đấy ở quầy bán đồ ăn vặt.

Chúc Dịch dựa vào khung cửa của kí túc xá, không chút biểu cảm mà nhìn, không hiểu sao lại thấy có chút phiền muộn.

Không, là rất phiền mới đúng.

Phiền quá nha, bạn trai mình lớn lên đẹp trai như vậy, lúc nào cũng bị người khác mơ ước.

Nếu mà vẻ đẹp trai của anh chỉ có thể bị mỗi mình cô nhìn thấy là tốt rồi.

Lộ Bắc Sầm đứng dựa vào cột điện khá lâu nên cũng có chút buồn chán nên lấy điện thoại ra lướt tin tức, lướt được một lúc thì anh đột nhiên nhức đầu lên, sau đấy bắt gặp Chúc Dịch đang đứng bên cạnh cửa của kí túc xá nhìn anh. Anh lập tức cong môi, cười ha hả đi về phía cô.

Khi Lộ Bắc Sầm đi đến bên người cô, bên tai Chúc Dịch nghe thấy tiếng nói của mấy bạn nữ trong kí túc xá đang định đi lại thêm vòng nữa, nhỏ giọng kêu lên vài tiếng:”Oa, thật sự là tới chờ bạn gái kìa, bạn gái còn đẹp như vậy nữa. Quả nhiên người đẹp chỉ chơi với nhau thôi mà.”

Chúc Dịch có chút đắc ý, mỉm cười ôm lấy tay của Lộ Bắc Sầm, hỏi:”Chúng ta đi đâu đây?”

Lộ Bắc Sầm nắm tay cô đi về phía trước, hỏi lại:”Em có chỗ nào muốn đi không?”

Chúc Dịch thật sự nghiêm túc mà suy nghĩ một chút, bỏ rạp chiếu phim gì đấy đi, không thú vị.

Cô ôm lấy tay anh, ngửa đầu, cười nói:”Không bằng chúng ta đi siêu thị mua chút đồ ăn rồi cùng nhau nấu cơm đi.”

Nói xong Chúc Dịch còn cảm thấy khá triển vọng:”Oa, như thế sẽ trông rất ấm áp đấy.”

Lộ Bắc Sầm không bày tỏ ý kiến, gật đầu đồng ý.

“Đi đến chỗ căn chung cư của cậu anh hay vẫn sang nhà cũ?” Anh hỏi.

“Đi nhà cũ đi.” Chúc Dịch trả lời.

Thương lượng xong hai người lên xe buýt đi đến siêu thị gần nhất.

Lộ Bắc Sầm đẩy xe còn Chúc Dịch thì tập trung chọn rau cỏ, hình ảnh ấy nhìn rất giống vẻ sinh hoạt của vợ chồng son.

Chúc Dịch chọn đồ ăn rất tùy ý, hoàn toàn dựa vào tâm trạng bản thân, cái nào nhìn tươi mới lại thuận mắt thì ném vào xe.

Lộ Bắc Sầm đột nhiên ý thức được cái gì đấy, ngẩng đầu hỏi c

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play