Lộ
Bắc Sầm:”……”
Câu
hỏi này khiến anh thật sự không biết trả lời thế nào.
Bây
giờ nghĩ lại, anh cũng thấy hành vi ngày hôm qua của mình quá kì quái.
Rất
rõ ràng, Chúc Dịch muốn thêm Wechat của anh mà không tìm được lí do hợp lí nên
mới bịa ra lí do như vậy.
Anh
hoàn toàn có thể bỏ qua, nói:”Mình đã thanh toán rồi.”
Nhưng
anh không nói như vậy.
Không
chỉ vậy, anh còn lấy điện thoại ra thêm Wechat của cô, chuyển cho cô 150 tệ.
Lộ
Bắc Sầm im lặng thật lâu rồi mới “Ừ” một tiếng.
Chúc
Dịch chớp chớp mắt, thấu hiểu lòng người nói:”Mình cũng không thể lấy không
tiền của cậu được.”
Nói
xong, cô im lặng một chút, Lộ Bắc Sầm tưởng cô sẽ chuyển lại tiền cho anh.
Ai
ngờ Chúc Dịch lại nói:”Hay là mình bao đồ uống cho cậu một học kì nhá.” Trên
trời rơi xuống một cơ hội tốt, sao Chúc Dịch có thể bỏ lỡ được.
Lộ
Bắc Sầm có phần không xác định, mạch não của Chúc Dịch thần kì đến vậy sao?!
“Không
cần, cậu chuyển tiền lại cho mình là được.”
Lộ
Bắc Sầm vốn định nói như vậy nhưng lời nói đến bên miệng lại biến thành:”Thế
cũng được.”
Hả,
thế mà đồng ý rồi? Chúc Dịch mang khuôn mặt kinh ngạc nhìn anh, cô còn chuẩn bị
sẵn tâm lí bị từ chối luôn rồi.
Hai
người cùng nhau trở về đội ngũ, các bạn cùng lớp liền mặt mày hớn hở hóng hớt
nói chuyện, bên nam thì huýt sáo cợt nhả, bên nữ lại nhỏ giọng thì thầm.
“Hai
bạn này đi cùng nhau có cảm giác đang đóng phim thần tượng lắm í.”
“Thật
luôn á.”
……
Buổi
chiều, khi kết thúc buổi huấn luyện, Trình Mặc nhắn tin hỏi cô đang ở đâu? Có
cùng nhau đi nhà ăn không?
Đại
học A có 4 tòa dạy học, bọn họ học ở khu lớn nhất, có thể coi như khu chính,
chiếm diện tích khoảng 3 triệu mét vuông. Kí túc xá được chia làm 3 khu, cô
cùng Trình Mặc không cùng ngành nên cũng khác kí túc xá, trùng hợp là một cái
phía đông một cái phía tây, trải dài cạnh tòa học. Mỗi khu kí túc xá sẽ ứng với
một nhà ăn riêng.
Chuyên
ngành của họn họ học quân sự ở sân bóng rổ còn bên Trình Mặc học ở sân bóng đá.
Chúc
Dịch nhìn dòng người nườm nượp tiến vào nhà ăn, cảm thấy chờ đến lúc hai cô tụ
họp thì muốn lấy đồ ăn cũng không đễ đâu.
Lại
nói, cô cũng không phải rất muốn ăn. Trạng thái hôm nay đã không tốt lại thêm
đứng phơi nắng một ngày nữa, bây giờ đầu cô bắt đầu đau rồi.
Chúc
Dịch mở Wechat trả lời Trình Mặc:’Cậu cứ đi ăn trước đi, mình không đói bụng
nên về phòng trước đây.’
Chúc
Dịch thường bỏ bữa tối, Trình Mặc thấy quen rồi nên cũng không nói gì.
Cất
điện thoại đi, Chúc Dịch lảo đảo lắc lư đi trên sân trường chứ chưa về phòng
ngày.
Khi
đi đến khu dạy học bên cạnh hồ nhân tạo, cô dừng lại, tìm chiếc ghế dài để ngồi
xuống.
Lúc
này mặt trời đã lặn, nhiệt độ cũng hạ xuống không ít. Gió lạnh thổi từng đợt
bên hồ, khiến cô vô cùng thoải mái cũng thổi bớt cả cơn đau đầu.
Cô
tìm tư thế thoải mái nhất nằm lên ghế, lấy cái mũ lúc học huấn luyện đắp lên
mặt, nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong sự thoải mái dễ chịu đến từ cơn gió.
Gió
thổi thật sự rất thoải mái khiến cô cảm thấy buồn ngủ.
Tối
hôm qua cô bị mất ngủ, Lộ Bắc Sầm hồi lớp 3 và Lộ Bắc Sầm năm nhất đại học cứ
nhảy nhót trong đầu cô cả đêm, một người trung nhị một người cao lãnh cứ đổi
chỗ cho nhau khiến cô chẳng thể ngủ được.
Chúc
Dịch nhìn cái mũ đen như mực híp mắt lại rồi từ từ nhắm mắt.
*
Lộ
Bắc Sầm và Hàn Sướng vừa ăn xong bữa tối nên trở về kí túc xá. Khi đi đến hồ
nhân tạo bên cạnh khu dạy học, không biết Hàn Sướng dính phải cái gì mà kiên
quyết kéo Lộ Bắc Sầm cùng mình đi dạo.
Hai
người đi đến hồ nhân tạo, Hàn Sướng huých tay Lộ Bắc Sầm, chỉ về phía ghế dài,
nói:”Kia có phải hoa khôi bên các cậu không, sao lại ngủ ở đấy?”
Nghe
thấy vậy, Lộ Bắc Sầm nhìn một chút, thấy một người còn mặc đồ huấn luyện, có
hơi chút lỏng lẻo nằm trên ghế dài, để mũ trên mặt. Anh thật sự kính nể Hàn
Sướng, trong khi anh chỉ có thể thông quá mái tóc dài nhận ra đấy là bạn nữ
thôi mà Hàn Sướng đã nhận ra đấy là Chúc Dịch.
Đột
nhiên Hàn Sướng nắm lấy tay của Lộ Bắc Sầm, lộ ra biểu cảm nôn nóng. Lộ Bắc Sầm
im lặng nhìn anh ta, chờ con người mê diễn này giở trò.
Hàn
Sướng nhíu mày:”Không ổn rồi, mình đột nhiên đau bụng không nhịn được chắc tại
mới ăn đồ bị hỏng đấy. Mình đi vệ sinh đấy, cậu nhớ đứng đây chờ mình, nhất
định không được bỏ về đâu đấy.” Hàn Sướng liên tục dặn dò.
Khi
Hàn Sướng chạy về phía nhà vệ sinh của khu dạy học còn không quên ngoảnh lại
nhìn Lộ Bắc Sầm, anh mắt như muốn nói “Anh em chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi,
cậu mà chưa nhận ra anh em chỉ còn cách đâm đầu chết trong nhà vệ sinh.”
Lúc
bóng dáng của Hàn Sướng biến mất tại chỗ rẽ, Lộ Bắc Sầm mới chậm rãi lại gần
ghế dài.
Đúng
lúc có cơn gió khá lớn thổi quá, thổi bay cái mũ trên mặt của Chúc Dịch.
Lộ
Bắc Sầm cảm thấy rất ngạc nhiên, vậy mà đúng là Chúc Dịch.
Gió
còn không có ngừng, cái mũ bị thổi bay của Chúc Dịch bị thổi về sau, dần bay về
phía mặt hồ.
Nhìn
thấy cái mũ của Chúc Dịch sắp rơi xuống nước, Lộ Bắc Sầm bước nhanh đến nhặt
mũ.
Anh
cầm mũ, nhẹ nhàng đi về phía Chúc Dịch, định đặt mũ lại trên mặt cô thì thấy
Chúc Dịch đột nhiên mở mắt.
Dù
sao cũng là ngủ ở ghế dài, không phải trong phòng ngủ nên Chúc Dịch cũng không
dám ngủ quá sâu, chỉ để bản thân nghỉ ngơi một chút.
Lúc
cái mũ trên mặt bị thổi đi cô đã tỉnh rồi chỉ là vẫn còn mệt nên không trực tiếp
mở mắt.
Sau
đấy cô liền nghe thấy tiếng bước chân, tiếng bước chân càng ngày càng gần xen
lẫn mùi hương không thể bỏ qua.
Chúc
Dịch có phần khẩn trương, nghĩ thầm chắc sẽ không phải biến thái đâu.
Cánh
tay rũ xuống của cô cùng các ngón tay giống như đều có thể cảm nhận được sự lưu
chuyển của không khí mà người kia mang lại.
Chúc
Dịch cảm giác người đàn ông nhẹ nhàng đến gần cô, vào lúc vào lúc tay cô chạm
đến quần của hắn thì người đàn ông đột nhiên dừng bước, cô cũng vì sợ mà giật
mình, đột nhiên mở mắt.
Sau
đấy cô thấy Lộ Bắc Sầm đang cầm mũ của cô trên tay, vẫn giữ nguyên đông tác
giống như bị nhấn nút tạm dừng vậy.
Chúc
Dịch phải mất nửa giây mới phản ứng lại được, chớp chớp mắt nhìn anh, vẻ mặt mờ
mịt nói:”Bạn học Lộ, cậu đang làm gì đấy?”
Lộ
Bắc Sầm rõ ràng không lường trước được Chúc Dịch sẽ tỉnh vào lúc này, tay chân
luống cuống mà nhìn cô một cái, đột nhiên có cảm giác bị bắt gập khi đang làm
chuyện xấu, còn là chuyện không thể để người khác biết nhưng anh chỉ tốt bụng
nhặt mũ hộ bạn học thôi mà.
Nếu
biết trước sẽ như vậy, anh đã không làm chuyện bao đồng rồi.
Anh
đưa mũ cho Chúc Dịch rồi để tay vào túi, lén lùi về sau hai bước, giữ khoảng
cách với Chúc Dịch.
Sau
đấy anh mở miệng, vẫn là giọng điệu lạnh băng:”Cậu bị rơi mũ.”
Chúc
Dịch đứng dậy, lười biếng duỗi eo, cần chiếc mũ trên tay, cẩn thận đội nó lên
đầu.
Cô
nhìn Lộ Bắc Sầm, lúc này trời đã tối, bên cạnh cái ghế mà cô chọn vừa hay có
cột đèn. Lộ Bắc Sầm đứng dưới ánh đèn, dáng người đĩnh bạt, khiến cô có cảm
giác người này bước ra từ truyện tranh.
Mà
bây giờ trong đôi mắt kia đã vơi bớt sự xấu hổ, chỉ còn lại sự lãnh đạm.
Chúc
Dịch nhìn anh một lúc rồi ngáp một cái, chính là biểu hiện của việc ngủ không
ngon.
“Cái
kia, cảm ơn cậu đã giúp mình nhặt mũ.”
“Không
sao.” Nói xong Lộ Bắc Sầm liền nhấc chân rời đi.
Thấy
vậy, Chúc Dịch vội vàng đứng lên đuổi theo.
“Bạn
học Lộ, muộn thế này mà còn đi bên hồ dễ bị trúng gió đấy.”
Lộ
Bắc Sầm quay đầu nhìn cô một cái:”Muộn thế này rồi không phải cậu vẫn ngủ bên
hồ à.”
Chúc
Dịch:”……”
m điệu khi nói của anh vẫn bình thường, thanh
âm lãnh đạm không chút cảm xúc mà sao cô nghe thấy gợn đòn vậy.
Chúc
Dịch thầm nghiến răng, quyết định nhịn.
Hai
người im lặng một lúc, Chúc Dịch lại ngáp một cái.
Cô
dùng mu bàn tay xoa mắt, thật sự quá buồn ngủ rồi, buồn ngủ đến mức cô không
muốn nói chuyện nữa.
Chúc
Dịch hioongs như đột nhiên nhớ tới cái gì:”À, bạn học Lộ, sao cậu vẫn chưa trả
lời tin nhắn của mình?”
Trong
âm thanh của Chúc Dịch có phần tùy ý, không sao cả, dù có phần không để ý nhưng
ngữ điệu lại như đang nói:”Kệ đi, dù sao mình cũng không phải rất muốn biết vì
sao cậu không trả lời tin nhắn.”
Lộ
Bắc Sầm bây giờ mới phản ứng lại, Chúc Dịch bảo”Không trả lời tin nhắn” là chỉ
cái meme không rõ ý mà cô gửi khi mới thêm Wechat.
Lúc
ấy anh có nhìn qua, cảm thấy việc trả lời một cái meme của Chúc Dịch rất ngu
ngốc nên bỏ qua.
“Mình
ít khi dùng Wechat.”
Chúc
Dịch đã buồn ngủ đến ngáo, rất lâu sau mới “À” một tiếng.
Hai
người đi đến của khu kí túc xá nữ, Chúc Dịch vừa ngáp vừa chòa tạm biệt anh, âm
thanh vừa uể oải ỉu xìu vừa buốn ngủ khiến Lộ Bắc Sầm chỉ nghe thôi cũng thấy
mệt.
“Vậy
bạn học Lộ, ngày mai gặp.”
Chúc
Dịch đã đi vào kí túc xá nữ rồi mà Lộ Bắc Sầm còn đứng đơ cở của lí túc xá nữ
chứ chưa rời đi luôn.
Thái
độ lúc nãy của Chúc Dịch làm anh có cảm giác như bị một con mèo hoang nhỏ cào
vào lòng vậy.
Dù
sao đi nữa, nó cũng không dễ chịu.
*
Vào
ngay huấn luyện quân sự tiếp theo, Nhậm Chi Châu đã chạy đến tìm cô.
Lần
này lại cực kì điệu thấp, điệu thấp đến mức không nhận ra anh ta. Nghe nói anh
ta chỉ lặng lẽ lái xe đén rồi bưng một suất cơm lặng lẽ xuất hiện trước mặt
Chúc Dịch.
Nhậm
Chi Châu học cùng trường nhưng khác khu dạy học với cô, vì thế mà anh chàng còn
đau lòng hồi lâu.
Nhậm
Chi Châu cách tòa học chính của bọn họ rất xa, cũng phải cách nửa thành phố. Do
mới khai giảng nên rất bận, thế nên anh ta phải đợi đến ngày huấn luyện quân sự
mới đến thăm Chúc Dịch được.
Lúc
này Chúc Dịch đang ở nhà ăn ăn cơm tối, Nhậm Chi Châu cũng chưa ăn cơm chiều
nên lấy một phần cơm, đi đến bàn của Chúc Dịch, giả giọng nói:”Bạn học ơi, chỗ
này của cậu có người ngồi chưa?”
Chúc
Dịch không cả ngẩng đầu, trả lơi:”Có rồi.”
Nhậm
Chi Châu bĩu môi, để đồ xuống, ngồi đối diện với Chúc Dịch.
Chúc
Dịch đang ăn mì, khóa mắt nhìn thấy có người để đồ xuống, nhíu mày còn nghĩ là
ai không có ý tứ như vậy. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt cười hì hì của
Nhậm Chi Châu.
Nhậm
Chi Châu với vẻ mặt ”Có kinh hỉ không, bất ngờ không” trông thật sự rất ngốc.
Nàng
giãn mày, rất tự nhiên nhìn về phía sau lưng anh ta, không có đội ngũ theo sau,
nhà ăn vẫn đang hoạt động bình thường, vậy chắc là anh ta không mang chiếc
Lamborghini kia đến rồi.
Chúc
Dịch nở nụ cười, trêu ghẹo nói:”Hiếm khi có dịp Nhậm gia điệu thấp một lần
đấy?”
Nhậm
Chi Châu tỏ ra rất vừa lòng khi sự dụng tâm lương khổ của anh ta được Chúc Dịch
nhận ra.
Anh
ta nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng với nụ cười xán lạn:”Cậu cũng thấy việc
điệu thấp này không giống cới phong cách của mình rồi mà, mình làm vậy đều là
vì cậu.”
Chúc
Dịch nhìn anh ta một cách xem thường, không nói nữa, cúi đầu tập trung ăn mì.
Nhậm
Chi Châu thấy Chúc Dịch không để ý đến mình, liền bắt đầu tìm đề tài:”Tiểu trúc
tử, mới mấy ngày không gặp sao cậu lại nặng lên rồi?”
Chúc
Dịch ăn được một nửa, ngẩng đầu, không chút biểu cảm nhìn anh ta.
Mỗi
lần gặp cô đều nói một đống lời âu yếm cũ kĩ chính là phương pháp mới mà Nhậm
Chi Châu nghĩ ra sau khi lên đại học.
“Trọng
lượng của cậu ở trong lòng tớ lại thêm lớn.”
Quả
nhiên không thoát được.
Chúc
Dịch:”……”
Chúc
Dịch cắn đứt miếng mì, muốt vào rồi mở miệng nói:”Biến.”
Nhìn
thấy bộ dáng ghét bỏ của cô, Nhậm Chi Châu quyết định không ngừng cố gắng:”Tiểu
trúc tử, cậu có phải bò tót không?
Chúc
Dịch hút được một nửa miếng mì, ngẩng đầu, bày ra biểu cảm khi nhìn thấy tên
thiểu năng.
Còn
nữa???
“Khó
trách khi mình nghĩ đến cậu, cậu liền đấu đá lung tung trong lòng mình.” Nhậm
Chi Châu một chút cũng không xấu hổ nói tiếp.
Cô
không nhịn nổi nữa liền ăn nốt miếng mì, cầm lấy bát trên bàn, đứng dậy đi về
phía bác gái thu bát đũa ở cửa.
Nhậm
Chi Châu thấy cô rời đi, vội ăn hai miếng cơm rồi cũng cầm đồ đuổi theo.
Nhậm
Chi Châu ở chạy phía sau Chúc Dịch:”Tiểu trúc tử, cậu đừng cách mình quá xa,
mình sẽ nhớ cậu.”