Cô
mở ví ra, lục một chút, thấy một tấm căn cước.
Lộ
Bắc Sầm.
Đây
là ví của Lộ Bắc Sầm.
Nhặt
một cái ví cũng là của Lộ Bắc Sầm, đây chẳng phải là duyên phận trong truyền
thuyết hay sao.
Chúc
Dịch để căn cước vào lại ví, định cầm ví đi trả lại cho Lộ Bắc Sầm thì đột
nhiên nhìn thấy trong đấy có một tấm ảnh chụp.
Như
bị ma xui quỷ khiến, cô rút tấm ảnh ra.
Trước
đây, cô nhất định sẽ không làm việc ảnh hưởng đến quyền riêng tư của người khác
như lục ví tiền.
Nhưng
đây là Lộ Bắc Sầm.
Chúc
Dịch nhìn tấm ảnh chụp trong tay mà sửng sốt. Bên góc ảnh chụp có chút ố vàng,
có thể nhận ra tuổi đời khá lâu của nó. Ảnh chụp một người phụ nữ yêu kiều đang
bế một đứa trẻ, cô biết đứa bé này, đó chính là Lộ Bắc Sầm trong kí ức của cô.
Cô
đã quên mất hình dáng của Lộ Bắc Sầm trông như thế nào nhưng khi cô thấy bức
ảnh này những kí ức ấy như được tô đậm, rõ nét hơn. Lúc hoảng hốt, trong đầu cô
bỗng hiện lên một khuôn mặt khiến lòng người chán ghét.
Ảnh
chụp bị xé đi gần một nửa, bên góc có chút lồi lõm. Trên vai người phụ nữ còn
có bàn tay của một người đàn ông khiến cho bức ảnh trở nên khá kì dị.
Chắc
chắn đây là một bức ảnh gia đình còn người đàn ông bị xé đi không cần động não
cũng biết đấy là bố của Lộ Bắc Sầm.
Chúc
Dịch còn chưa kịp nghĩ vì sao Lộ Bắc Sầm lại xé ảnh của bố anh ấy trên tấm ảnh
gia đình thì tấm ảnh đã bị giật mất. Người lấy đi tất nhiên là chủ nhân của cái
ví Lộ Bắc Sầm.
Chúc
Dịch nhìn đôi mắt lạnh lẽo của Lộ Bắc Sầm, ngơ ngác hai giây, ngay sau đó cái
ví trên tay cũng bị Lộ Bắc Sầm lấy lại.
Khi
hai tay trống rỗng, Chúc Dịch cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.
“Cái
ví là mình nhặt được, thật sự không phải trộm lấy, sao cậu nhìn mình chằm chằm
thế.” Chúc Dịch nói ra mà không thấy tí chột dạ nào khi nhìn trộm ảnh của người
khác.
Nghe
thấy vậy, Lộ Bắc Sầm mới có chút bình tĩnh, nhìn cô trầm mặc trong một giây,
khuôn mặt vừa rối rắm vừa do dự rồi không nói gì mà quay đi.
Chúc
Dịch:???
Không
phải anh ấy nên nói gì đấy vào lúc này à?
Chúc
Dịch đuổi theo, đôi mắt cong lên, cười hì hì nhắc lại:”Ví tiền là do mình nhặt
đấy.”
Nói
rồi, Chúc Dịch còn chớp chớp mắt ám chỉ, chỉ thiếu việc viết thẳng lên mặt:”Ví
tiền là mình nhặt đấy, mau nói cảm ơn mình đi.”
Anh
nhìn cô một cái, giống như rất cố gắng nói:”Ừ, cảm ơn.”
Nói
mỗi câu cảm ơn thôi mà, có cần phải tỏ ra khó xử thế không.
Nhìn
anh ấy nói chuyện chẳng ra làm sao, chẳng lẽ anh ấy mắc chứng ngại xã giao gì
đấy à.
Chúc
Dịch nhớ lại hình dáng của Lộ Bắc Sầm hồi còn học tiểu học, không thể nhịn được
cảm thán, thời gian là một thứ thật kì diệu, chẳng trách mọi người thường bảo
nó vừa là đồ ăn nuôi heo cũng là dao giết heo.
Chúc
Dịch hơi cong khóe môi, ngọt ngào nói:”Không cần ngại.”
Sau
đấy liền bám lấy Lộ Bắc Sầm không rời, ríu rít như con chim non nói :”Đứa bé
trên ảnh là cậu hồi nhỏ hả, đáng yêu quá.”
Lộ
Bắc Sầm chỉ “Ừ” một tiếng, không nói thêm điều gì.
“Thật
ra không phải mình muốn nhìn trộm ảnh của cậu mà do muốn trả ví lại thì phải
xem nó của ai, phải xem tiền lẻ bên trong với cả giấy tờ xem nhỡ có phải người
mình quen không đã.” Chúc Dịch nói ra rất tự nhiên.
“Ừ,
không sao.”
Bây
giờ đã nói nhiều hơn hai từ, có thể coi là nể mặt nhau rồi.
“Bạn
học Lộ, chúng ta đã ăn với nhau một bữa coi như có quen biết, hay là thêm
Wechat đi.”
Bạn
học Lộ nể mặt mà nhìn cô một cái, ánh mắt rất phức tạp, giống như muốn từ chối
mà không biết nói sao, dù sao người ta cũng vừa giúp anh nhặt ví.
“Bạn
học Chúc, mình không có hứng thú với cậu.”
Câu
nói giống y hệt lúc sáng chỉ khác ở ngữ điệu. Lúc sáng là lạnh nhạt, không có
chút tình cảm, từ chối một cách dứt khoát còn bây giờ dù còn lạnh nhạt nhưng
xen lẫn là sự khó xử.
Để
ngài thêm Wechat của tôi quả là làm khó ngài rồi.
Chúc
Dịch chớp chớp mắt nhìn anh, nói:”Bạn học Lộ, cậu hiểu lầm mình rồi, mình vừa
trả tiền bữa lẩu nên muốn thêm Wechat để dễ chia AA thôi.”
Lộ
Bắc Sầm:”……”
Rất
lâu sau, Lộ Bắc Sầm mới chậm rãi lấy điện thoại ra, mở phần quét mã:”Để mình
thêm cậu đi.”
Chúc
Dịch mỉm cười, bày ra biểu cảm “Mình cũng không phải rất muốn thêm cậu”, lấy
điện thoại, mở mã QR.
Sau
khi thêm lẫn nhau, Lộ Bắc Sầm mới hỏi cô là hết bao nhiêu tiền.
Thật
ra Chúc Dịch còn chưa đi trả tiền nhưng cô cũng chẳng chột dạ tí nào. Dù sao tiền
của bữa lẩu cũng xêm xêm nhau thôi, Chúc Dịch ước lượng một chút rồi báo giá.
Chuyển
khoản xong, Lộ Bắc Sầm liền cất điện thoại, xoay người rời đi.
Nhưng
vừa đi được hai bước, anh đã quay lại, nhìn Chúc Dịch vẫn còn đứng tại chỗ,
giống như phá vỡ tấm chắn nào đấy, buồn bã nói:”Bạn học Chúc, muốn chia AA cũng
không nhất thiết phải thêm Wechat, quét mã chuyển khoảng cũng được mà.”
Bỏ
lại Chúc Dịch đang cầm điện thoại đứng chôn chân tại chỗ.
*
Thấy
Lộ Bắc Sầm đã đi xa, Chúc Dịch mới xoay người đi về phía quầy thanh toán:”Xin
chào, mình muốn tính tiền bàn 17.”
Nhân
viên nữ nhìn máy tính tính rồi nở nụ cười trả lời:”Dạ, bàn 17 đã thanh toán
xong rồi ạ.”
Chúc
Dịch:???
Như
thế này…… rất xấu hổ luôn đấy.
Chúc
Dịch không tin được, hỏi:”Là ai trả vậy ạ?”
Người
trả là một anh đẹp trai cao lãnh cấm dục nên nhân viên nữ khá ấn tượng, cô chỉ
về phía bàn 17, nói:”Là anh đẹp trai kia trả ạ.”
Chúc
Dịch nhìn theo tay của nhân viên nữ, thấy được hình dáng của Lộ Bắc Sầm.
Lộ
Bắc Sầm trả tiền???
Vậy
làm sao giờ?!
Một
người trước giờ toàn nói phét không chút chột dạ như Chúc Dịch bây giờ đã thật
sự chột dạ rồi.
Không
biết vì sao mà bây giờ cô lại có cảm giác như Tôn Ngộ Không gặp Phật Như Lai
vậy.
Nếu
Lộ Bắc Sầm đã trả tiền rồi thì sao lúc cô nói dối là mình đã trả tiền, anh ấy
không nói ra lại còn thêm Wechat của cô, chuyển khoản cho cô nữa?
Hay
là đầu anh ấy bị hỏng rồi?
Chúc
Dịch mang theo sự chột dạ mà quay lại bàn 17, cô không dám nhìn vào mắt Lộ Bắc
Sầm thế nên chỉ có thể lấy cốc nước chanh bên cạnh lên uống, che dấu sự chột dạ
của bản thân.
Uống
được một nửa, cô đột nhiên dừng lại.
Cô
nghĩ đến một ý tưởng đáng sợ:’Chẳng lẽ Lộ Bắc Sầm nhận ra cô rồi.’
Chắc
không phải đâu.
Dù
tên giống nhau nhưng cô của hiện tại cùng cô năm lớp 3 khác nhau như trời với
đất, người bình thường tuyệt đối không thể tưởng tượng họ liên quan đến nhau
được. Hơn nữa, đã mười năm rồi, làm gì có ai nhớ được năm lớp 3 mình đã ngồi
với ai nữa. cô thậm chí còn không nhớ được tên giáo viên chủ nhiệm năm lớp 6
nữa mà.
Chúc
Dịch tự an ủi bản thân xong liền buông cốc nước chanh, bắt đầu ngồi chơi điện
thoại.
Hàn
Sướng xử lí nốt miếng khoai tây, dung tay vỗ bụng rồi ợ một tiếng. Anh ta thả
đũa xuống nhìn xung quanh, hỏi:”Mọi người ăn no chưa? Ăn no một chút rồi về
phòng nghỉ ngơi, mọi người mai còn phải đi huấn luyện quân sự nữa mà.”
Nghe
thấy lời của Hàn Sướng, Trình Mặc vẫn luôn im lặng như gà ngồi ở một bên, mở
miệng thắc mắc hỏi:”Mọi người, là sao?”
Hàn
Sướng đứng dậy, cười nói:”À, thật ra anh là đàn anh của mọi người, đang học năm
hai.”
Năm
hai?
Chúc
Dịch bỗng nhiên nghĩ tới tin đồn hôm báo danh đầu tiên, Mẫn Di có nói Lộ Bắc
Sầm từng tạm nghỉ học một năm.
Nếu
như vậy, tin tức mà Mẫn Di hóng hớt là thật rồi.
Khi
bốn người rời khỏi tiệm lẩu, Chúc Dịch kéo Trình Mặc đi với lí do muốn mua kem
chống nắng nên tách ra với nhóm của Lộ Bắc Sầm.
Chúc
Dịch không chú tâm đi tìm kem chống nắng, đột nhiên hỏi Trình Mặc:”Trình Mặc,
cậu thấy Lộ Bắc Sầm có đẹp trai không?”
Trình
Mặc đang rất chuyên tâm xem bảng thành phần của kem chống nắng, không cả ngẩng
đầu lên, trả lời:Rất đẹp trai.” Vừa nói xong, cô ấy liền dừng lại.
Khoan
đã, là sao vậy? Chúc Dịch thế mà cùng cô nói chuyện về đàn ông.
Trình
Mặc buông kem chống nắng trong tay xuống, bày ra vẻ mặt hóng hớt, cười hì hì
hỏi:”Hửm, cậu đột nhiên có hứng thú với đàn ông rồi hả?”
Chúc
Dịch liếc nhìn cô ấy một cái:”Mình không cảm thấy hứng thú với đàn ông, chẳng
lẽ hứng thú với phụ nữ?”
Trình
Mặc nhún vai, không nêu ý kiến:”Không phải nha, trước đây có nhiều người theo
đuổi cậu mà có thấy cậu để ý tí gì đâu?”
Chúc
Dịch nhìn cô ấy, không nói gì.
Trình
Mặc vẫn không biết sống chết mà tám chuyện:”Cũng khó mà nghĩ ra, cậu thế mà
thích kiểu người cao lãnh cấm dục, thảo nào Nhậm Chi Châu khổ sở theo đuổi cậu
nhiều năm mà cậu vẫn thờ ơ.”
Chúc
Dịch đang định cùng Trình Mặc tâm sự, kể về hồi ức xưa, bây giờ nghe thấy cô ấy
tám chuyện liền mất đi ý định chia sẻ nỗi sầu.
Cô
cầm hai lọ kem chống nắng nói với Trình Mặc:”Ngày mai phải dậy sớm đấy, chúng
ta về phòng ngủ đi.”
*
Hơn
5 giờ sáng ngày hôm sau, Chúc Dịch vác đôi mắt gấu trúc rời giường. Tối qua cô
chẳng ngủ được tí nào, ba chữ Lộ Bắc Sầm cứ bay đi bay lại trong đầu, vòng qua
vòng lại thành một cuộn chỉ rối tung.
Mọi
người trong kí túc xá đều mới chỉ làm quen với nhau được hai ngày nên chưa quá
thân thiết, người duy nhất mà cô nói chuyện cùng nhiều hơn một chút là Cố Đông
Thần.
Cố
Dông Thần là người Dông Bắc, nhìn thấy Chúc Dịch vẻ mặt khó chịu, mắt nhắm mắt
mở, tản ra hơi thở “Ta đang mất kiên nhẫn, cấm đụng vào”, liền kêu một tiếng,
giọng hơi lớn:”Nữ thần, cậu sao thế? Ngủ không ngon hả?”
Chúc
Dịch không kiên nhẫn mà “Ừ” một tiếng, cúi đầu cài cúc bộ quân phục.
Cố
Dông Thần nghe được ngũ điệu này của nữ thần liền không dám chọc nữa.
Nửa
tháng huấn luyện quân sự chính thức diễn ra, mọi người vẫn rất hưng phấn chờ
ngày đầu tiên của kì quân sự.
Trời
còn chưa sáng, huấn luyện viên đã để bọn họ chạy bộ quanh sân thể dục, nhịp hô
khẩu hiệu còn khiến cho mọi người ý chí sôi sục tưởng như có thể chạy 10 vòng
quanh sân trong 1 giây vậy.
Mọi
người bị khẩu hiệu của huấn luyện viên làm rạo rực ý chí thế nhưng đến vòng thứ
3 hầu hết đã héo cả rồi.
Sau
khi chạy và ăn bữa sáng, mặt trời lúc này mới bắt đầu mọc.
Nghỉ
ngơi xong, huấn luyện viên thổi còi, bắt đầu huấn luyện.
Mặt
trời tháng 9 thật sự rất độc ác, mọi người đứng dưới trời nắng giống như miếng
bánh rán, rán mặt này rồi đến mặt kia.
Tối
qua ngủ không ngon khiến đầu óc của Chúc Dịch trở nên mộng mị, đúng lúc mặt
trời chiếu thẳng trên đỉnh đầu cô khiến cổ họng khô rát bốc khói.
Cô
nhìn hai nữ sinh đang ngồi nghỉ ở bên dưới nhà kho đầy hâm mộ. Hai cô ấy ngất
xỉu liền nhau nên giờ đang uống nước nhìn bọn họ huấn luyện.
Chúc
Dịch còn đang lô lắng liệu mình có ngất ra đấy không thì huấn luyện viên đã
thổi còi lần nữa, dứt khoát nói hai từ:”Giải lao.”
Mọi
người cùng kêu lên, thở dài rồi ngồi bệt xuống đất.
Chúc
Dịch đi đến cây bán nước tự động, từ xa liền nhìn thấy Lộ Bắc Sầm đang mua nước
ở chỗ cây bán nước tự động, bên cạnh còn có vài bạn nữ chụp lén với vẻ mặt thẹn
thùng.
Chúc
Dịch đi lại, nở nụ cười hồn nhiên vô hại, tự nhiên chào hỏi:”Chào bạn học Lộ.”
Lộ
Bắc Sầm ôm 4 lon Coca nhìn cô một cái, hơi gật đầu, nhấc chân chuẩn bị đi.
Chúc
Dịch vội vàng gọi anh lại:”Có thể cho mình một lon Coca không?”
Lộ
Bắc Sầm xoang người, có phần không hiểu nhìn cô.
Chúc
Dịch chớp mắt nhìn anh, chỉ tay ề phía cây bán nước:”Hết Coca rồi mà mình đang
khát, muốn uống Coca.”
Một
yêu cầu vô lí lại bị Chúc Dịch nói ra với đầy ý làm nũng, thanh âm mềm mại
giống như mê hoặc, như bị ma xui quỷ khiến, Lộ Bắc Sầm ném cho cô một lon Coca.
Chúc
Dịch cười hì hì nhận lấy, nói cảm ơn.
Sau
đấy liền đi theo Lộ Bắc Sầm, đến gần hỏi:”Ừm…… bữa lẩu hôm qua là cậu trả tiền
hả?”
Giống
như không nghĩ tới Chúc Dịch sẽ nhắc tới chuyện này, đáy mắt của Lộ Bắc Sầm
hiện lên sự kinh ngạc, bước chân hơi dừng lại, nhẹ giọng nói:”Ừ.”
Thật
ra Chúc Dịch cũng không muốn nhắc đến vấn đề này, dù sao hoom qua cô cũng là
người thấy xấu hổ nhưng cô không tìm ra được đề tài nói chuyện.
Nghe
câu trả lời của Lộ Bắc Sầm, Chúc Dịch không biết nói sao mà “A” một tiếng, đi
thêm một chút mới giải thích:”Lúc đấy mình định đi tính tiền rồi.”
Chúc
Dịch nghĩ đến cái gì đấy, bổ sung thêm một chút, nói:”Đúng rồi, bạn học Lộ, cậu
trả tiền rồi sao còn gửi tiền cho mình nữa vậy. Cậu quên bản thân đã trả tiền
rồi à?”