Anh nhớ rõ trước đây Chúc Dịch từng nói anh ta không phải
bạn trai của cô.
Khoảng tầm một hai phút sau khi Chúc Dịch bị bạn nam kia
kéo lên xe, bạn thân của cô cũng lên xe theo.
Tiếng động cơ vang lên, chiếc Bentley cứ thế mà đi, còn
anh cứ như nhân vật Sa Tăng trong cuốn Tây Du Ký, xách túi đồ đi theo phía sau
một cách cô độc.
*
Nhậm Chi Châu đưa Chúc Dịch tới cửa tiểu khu, Chúc Dịch
xuống xe, nói cảm ơn với anh ta, hứa hôm nào đấy sẽ hẹn bọn họ cùng đi ăn.
Khi Chúc Dịch về đến nhà, bên trong chỉ có mình mẹ Chúc.
Đàm Vi đứng ở cửa đợi cô đổi giày, giống như có chuyện
muốn nói với cô.
“Mẹ, mẹ có chuyện gì muốn nói với con ạ?” Chúc Dịch đổi
giày xong, đứng lên hỏi.
Đàm Vi xoay người, đi về phía sô pha trong phòng khách,
nói:”Con lại đây, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Chúc Dịch không hỏi nhiều, ngoan ngoãn đuổi theo, cô đoán
có khi là Chúc Nguyên Phong đã đem chuyện ở quán cà phê nói cho mẹ rồi.
Đàm Vi để cô ngồi trên sô pha, sau đấy ngồi xổm xuống
trước mặt cô, mở hòm thuốc dưới chân, đẩy phần tóc mà cô đã cố tình rũ xuống
nhằm che đi phần sưng vù do bị đánh, bôi chút Vân Nam Bạch Dược cho cô.
Mẹ Chúc vừa thoa thuốc vừa bình tĩnh nói:”Bố con vừa gọi
điện cho mẹ, nói là trong lòng ông ấy cũng rất băn khoăn khi đánh con.”
Vừa nghe mẹ Chúc nói tới việc này, Chúc Dịch cứ như quả
pháo bị đốt ngòi nổ, “Tạch” phát liền đứng lên.
Mẹ Chúc nhìn cô một cái, âm thanh bình tĩnh nói:”Ngoan,
ngồi xuống, đừng nóng vội, nghe mẹ nói đã. Mẹ biết con muốn nói gì, người phụ
nữ mà hôm nay còn nhìn thấy đi uống cà phê với bố con tên là Trương Thu Lệ, là
đồng nghiệp lâu năm của bố con chứ không phải kẻ thứ ba gì đâu.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).