Buổi chiều thứ hai còn có tiết, mọi người đều mất tập
trung, không có hứng học.
Chúc Dịch nằm trên bàn, vừa nghe giảng vừa trả lời tin
nhắn của Nhậm Chi Châu.
Mà Nhậm Chi Châu lúc này đang gào thét trong nhóm ba
người hỏi lễ quốc khánh này đi đâu chơi.
Chúc Dịch bấm vào khung chat, trả lời:’Năm nay không đi
chơi với hai cậu được rồi, mình phải ở nhà với mẹ.’
Trình Mặc ngay lập tức thắc mắc:’Hả? Không phải năm ngoái
bố mẹ cậu bỏ cậu lại, trốn đi hưởng thụ thế giới riêng của hai người à.’
Chúc Dịch gửi một meme khóc thút thít:’Haizz, gần đây mẹ
mình có cãi nhau với bố mình.’
Nhậm Chị Châu:’?’
Chúc Dịch:’Mình cũng không biết sao lại thành ra như vậy.
Đây mới là chuyện cuối tuần trước thôi, hai người cãi nhau kinh lắm. Lúc mình
vừa về đã gặp ngay hiện trường bố mình đẩy cửa bỏ đi còn mẹ thì ngồi khóc.’
Chúc Dịch lại gửi một meme khóc to:’Lần đầu tiên mình
thấy mẹ mình khóc như vậy. Lúc đấy mình còn nghĩ có khi nào bố mình ngoại tình
ở bên ngoài rồi không.’
Trình Mặc vội gửi một meme để an ủi:’Chắc không phải đâu,
chuyện bố mẹ cãi nhau thường thì sẽ không nghiêm trọng như chúng ta tưởng. Lần
trước bố mẹ mình cãi nhau, mẹ mình còn vác dao ra đòi băm bố mình nhưng mấy hôm
sau lại làm hoà rồi, giờ đang dính liền với nhau á.’
Trình Mặc:’Không phải ông cha ta có câu: Vợ chồng đầu
giường cãi nhau cuối giường làm hoà mà.’
Câu nói của Trình Mặc cũng phần nào an ủi được cô, Chúc
Dịch tiếp tục nhắn:’Hôm qua mẹ mình có hỏi quốc khánh này có định về nhà không,
lần này bà ấy ở nhà. Mẹ mình đã nói như vậy rồi thì tất nhiên mình phải ở nhà
với bà ấy rồi.’
Chúc Dịch:’Vậy nên lễ quốc khánh này hai người cứ đi chơi
đi, mình không đi được.’
Nhậm Chi Châu gửi meme khóc thút thít:’Cậu vẫn ở thành
phố A thì mình làm gì có hứng đi thành phố khác chơi chứ.’
Trình Mặc:’Vậy mình cũng ở lại thành phố A, như vậy chúng
ta vẫn có thể hẹn nhau chơi vào lễ quốc khánh này rồi.’
*
Học xong tiết học của buổi chiều thứ hai, Chúc Dịch nhanh
chóng dọn dẹp trở về nhà. Khi cô về đến nhà, chỉ có mỗi mẹ Chúc ở nhà, đang nấu
ăn trong bếp.
Chúc Dịch vứt bừa balo lên sô pha, đi dép lê đến nhà bếp,
đẩy cửa kính, thò đầu vào hỏi:”Mẹ ơi, sao chỉ có mình mẹ ở nhà ạ? Bố đi đâu
rồi?”
Mẹ Chúc cầm đũa đảo nồi thịt, không ngẩng đầu, nói:”Bố
còn đi công tác rồi.”
Đi công tác? Cô nhớ là cái nghề của bố cô gần như rất ít
khi đi công tác. Hơn nữa bây giờ đang là lễ quốc khánh, còn là ngày nghỉ của
nhà nước nữa mà.
Chúc Dịch nhịn xuống không hỏi thêm, đóng cửa lại.
Ăn xong bữa tối, Trình Mặc nhắn tin hỏi cô có muốn ngày
mai cùng nhau đi dạo phố mùa sắm không?
Cô nghĩ dù sao cô cũng không bận gì nên đồng ý luôn.
Hai người hẹn nhau vào hơn 10 giờ sáng hôm sau gần trung
tâm thương mại, mỗi người một cốc trà sữa, vừa uống vừa đi dạo.
Đi đến gần giờ ăn trưa, Trình Mặc đã vui vẻ trở về, trên
tay đều là túi của các hãng thời trang nữ, Chúc Dịch lại không mua gì.
Cô nhìn điện thoại, nói với Trình Mặc:”Mình phải về nhà
ăn cơm rồi, lúc đi mình cũng có nói với mẹ là sẽ về ăn cơm trưa.”
Trình Mặc gật đầu:”Ừ, chúng ta cùng đi ra ngoài thôi.”
Vào tầm này tháng máy đã chật kín người vậy nên hai người
phải dùng thang cuốn đi xuống từng tầng một. Khu trung tâm thương mại có 6
tầng, tầng bốn chủ yếu là đồ ăn, cả một tầng đều là các quán ăn, gần giữa trưa
nên có khá nhiều người.
Chúc Dịch nhìn thoáng qua rồi cúi người đi thang cuốn.
Trình Mặc bỗ ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).