“Mình, mình cũng đi thẳng.”
Lộ Bắc Sầm vừa nói xong, Chúc Dịch kinh ngạc nhìn anh một
cái, có khi nào lúc nãy cô nghe nhầm không. Giáo thảo Lộ vừa nói lắp, tuy nó
còn chưa đến nửa giây nhưng trong mắt Chúc Dịch anh chính là loại người dù Trái
đất có bị hủy diệt cũng không thèm nhăn mày.
Một người coi thường mọi thứ như Lộ Bắc Sầm thế mà lại
nói lắp khiến Chúc Dịch cảm thấy vừa tò mò vừa sợ hãi.
Chúc Dịch đi xuống cầu vượt bộ hành nhưng do đi khá nhanh
lại đứng không vững, giày cao gót bị lệch một chút, trật chân rồi.
Cô bị đau đến mức kêu thành tiếng, theo đấy là nửa chân
sau mất lực khiến cả cơ thể ngã xuống. May mà cô phản ứng nhanh, dùng tay bám
lấy lan can của cầu thang để ổn định cơ thể.
Giây tiếp theo, Chúc Dịch cảm nhận được một bàn tay ấm áp
mà hữu lực nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lên trên.
Cả người Chúc Dịch dựa trên lan can của cầu vượt bộ hành,
coi như ổn định lại.
Lộ Bắc Sầm cầu mày, biểu cảm trên mặt lại giống như bình
thường, không có thấy đổi gì lớn:”Làm sao vậy?”
“Chân, chân, đau đau đau...” Chúc Dịch chỉ hơi cử động cơ
thể, một nỗi đâu xuyên tim ập đến từ bàn chân.
Chúc Dịch thấp giọng mắng:”Mẹ!”
Lộ Bắc Sầm đứng ở một bên thấy thế liền cong môi cười.
Một tiếng cười cực nhẹ cũng cực mảnh nhưng Chúc Dịch vẫn
nghe thấy. Chúc Dịch cho rằng anh đang cười cô ngốc, có đi xuống cầu thang thôi
cũng để bản thân bị thương, không vui mà trừng anh một cái.
“Chân mình bị thương mà cậu còn cười? Bạn học Lộ, lương
tâm của cậu có đau không?”
Lộ Bắc Sầm vốn chỉ cười khẽ nhưng sau khi nghe Chúc Dịch
nói, anh giống như bị chọc trúng điểm cười nên đột nhiên cười to ra tiếng, cười
đến mức bả vai cũng run rẩy, nhìn qua thì đúng là nụ cười xuất phát từ trong
lòng.
Chúc Dịch dựa vào lan can, không biết nói sao mà trợn
trắng mắt:”Bạn học Lộ, mình thật không ngờ với cảnh giới và phẩm hạnh của cậu
thế mà cười trên nỗi đau của người khác đấy.”
Lộ Bắc Sầm cúi đầu cười, có vẻ rất vui:”Bạn học Chúc,
thật ra mình rất tò mà cảnh giới và phẩm hạnh của mình trong mắt cậu là thế
nào?”
Chúc Dịch cũng chỉ thuận miệng nói thôi, không ngờ anh
lại hỏi như vậy.
Cô mặc kệ anh, hơi tránh né mà nghiêng người, không ngờ
như vậy lại động đến chân, đau đến mức phải hít một ngụm khí lạnh.
Lộ Bắc Sầm cau mày nhìn mắt cá chân bên dưới chiếc váy
lụa của cô bị sưng lên.
“Đừng lộn xộn.” Lộ Bắc Sầm nói xong liền trực tiếp bế
ngang cô lên. Chúc Dịch không kịp chuẩn bị tâm lí, đột nhiên mất đi trọng tâm,
theo bản năng mà hét ra tiếng.
Tay của Chúc Dịch mất tự nhiên mà ôm lấy cổ anh nhưng
trên mặt lại vô cùng bình tĩnh, còn có tâm trạng nói đùa:”Bạn học Lộ, cậu đang
làm gì đây? Nhân lúc bạn nữ chân cẳng không tiện mà làm việc vô liêm sỉ sao?”
“......”
Lộ Bắc Sầm rũ mắt nhìn cô, thấy cô trước sau vẫn là bộ
dáng vô tâm vô phổi, giống như người kêu đau thảm thiết lúc nãy không phải là
cô vậy.
“Bạn học Chúc.” Anh nói:”Mình nhớ là trước đây mình từng
nói với cậu là mình không có hứng thú với cậu thì phải.”
Chúc Dịch trừng mắt nhìn anh một cái, rồi lại cảm thấy
chỉ trợn trắng mắt thì sẽ không bộc lộ hết sự khó chịu của mình, cô quyết định
véo lên vai anh một cái khiến Lộ Bắc Sầm cứng đờ cả người.
Đau, nhưng thật ra cũng không đau lắm, chính là có cảm
giác cả cơ thể đều bị véo đến mức tê rần.
Lộ Bắc Sầm ôm cô đến ven đường, đặt cô xuống còn mình đi
vẫy taxi.
Chúc Dịch tựa vào hàng cây bên đường, hỏi:”Bạn học Lộ,
cậu tính làm gì vậy?”
Lộ Bắc Sầm ngước mắt nhìn cô, vừa tức giận vừa buồn cười
nói:”Chân cậu đã sưng lên như vậy rồi mà không đi bệnh viện khám à?”
“......À”
Chúc Dịch dựa vào hàng cây ven đường, đứng dựa bằng một
chân, chân phải c ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).