Anh ta gật đầu, buồn bã thở dài một hơi, bộ dáng giống
như muốn bắt đầu giãi bày nỗi niềm tâm sự.
“Không sai, cậu đoán đúng rồi đấy, mình và cô ấy không
chỉ là bạn học cấp 3 mà còn là bạn học cấp 2. Lại nói chúng mình còn có một
đoạn chuyện cũ, khi đấy mình và cô ấy người bàn trên người bàn dưới......”
Sau đấy là cả một đoạn lải nhải dài dòng của anh ta, có
thể tóm tắt là mười mấy câu vô bổ mà Chúc Dịch nói với anh ta trong hơn một năm
học chung cùng với mấy ánh mắt mà anh ta tưởng là thâm tình Chúc Dịch nhìn mình
chỉ là ánh mắt nhìn không khí lúc thất thần của cô.
Rốt cuộc, Vương Uyển Thu vẫn kiên nhẫn nghe hết câu
chuyện.
Lí do Vương Uyển Thu tiếp cận Vương Bân rất đơn giản, cô
ta muốn tìm vài việc đáng xấu hổ của Chúc Dịch. Cô ta thật sự nhìn không thuận
mắt cái bộ dáng coi bản thân là ánh sáng của đại học A của Chúc Dịch.
Ngay hôm báo danh Chúc Dịch có nói bản thân từng tạm nghỉ
học một năm, Vương Uyển Thu nghĩ mãi vẫn cảm thấy đây có lẽ là điểm giúp cô ta
tìm ra việc đáng xấu hổ của Chúc Dịch.
Hôm nay khi cô ta tới thư viện, trùng hợp làm sao mà gặp
được Chúc Dịch, bên cạnh còn có một bạn nam mọc đầy mụn trên mặt.
Chỉ trong 20 ngày sau khi khai giảng, cô ta đã nhận ra
bên cạnh Chúc Dịch luôn không thiếu đàn ông, cao thấp mập ốm xấu đẹp đều có đủ.
Một nữ sinh mà suốt ngày bị những kiểu đàn ông khác nhau
theo đuổi, cái cảm giác hơn người ấy cứ như vậy mà sinh ra.
Trong mắt Vương Uyển Thu, ngay cả trong ánh mắt khi nhìn
người khác của Chúc Dịch cũng lộ rõ sự ưu việt của bản thân. Từ nhỏ đến lớn,
đây chính là kiểu nữ sinh mà cô ta ghét nhất, giống như cả thế giới đều lấy
người đấy làm trung tâm. Vậy nên cô ta mới nghĩ cách xé vỏ bọc về sự ưu việt
trên người Chúc Dịch xuống.
Lúc Chúc Dịch nói chuyện cùng bạn nam kia, Vương Uyển Thu
cũng đứng cách đấy không xa, có thể nghe loáng thoáng được cuộc nói chuyện của
hai người. Từ cuộc nói chuyện, Vương Uyển Thu đoán bạn nam này đã quen Chúc
Dịch từ lâu rồi.
Vương Uyển Thu thầm nghĩ trong lòng, đây không phải là
đúng ý cô ta quá hay sao, cô ta còn đang buồn rầu không biết nên đi đâu tìm
hiểu về lí do Chúc Dịch tạm nghỉ học năm cấp 2 đây.
Vương Bân vừa mở miệng liền lải nhải không ngừng, cái gì
cũng nói ra không chút suy nghĩ.
“...... Khi đấy cô ấy còn không có đẹp như bây giờ, vừa
đen vừa béo......”
Vương Uyển Thu vốn đang không chú tâm nghe anh ta lải
nhải, vừa nghe được câu này, thần sắc cứng lại, ngay lập tức ngắt lời anh ta,
nói:”Cậu vừa nói gì cơ?”
Vương Bân đang hoàn toàn chìm đắm vào hồi ức quá khứ cùng
cái cảm giác đau đớn khi yêu mà không được đáp lại, ai ngờ bị Vương Uyển Thu
ngắt lời, Vương Bân nhíu mày, khó chịu nói:”Cái gì cơ?”
“Nãy cậu nói cái gì mà vừa đen vừa béo, là nói ai vậy, là
Chúc Dịch à?” Trong mắt Vương Uyển Thu trộn lẫn những cảm xúc phức tạp, bên
cạnh việc khó tin còn có cả vài phần hưng phấn và kích động.
Vương Bân vẫn giữ vẻ mặt khó chịu:”Nếu không thì ai nữa,
mình cả nói nửa ngày mà cậu tưởng mình đang nói ai nữa. Rốt cuộc cậu có nghiêm
túc nghe mình nói không. Thôi, coi như lãng phí thời gian rồi.”
Haizz, phiền chết đi được, anh ta đã có tâm sự rồi thế mà
còn tìm phải người không hiểu đi nghe kể chuyện nữa.
Vương Uyển Thu thấy anh ta đứng dậy đi về phía trạm xe
buýt, vội vàng đứng ra ngăn lại:”Cái này, bạn học, chẳng lẽ cậu không muốn nghĩ
cách theo đuổi được Chúc Dịch à? Mình là bạn cùng phòng của cậu ấy, mình có thể
giúp cậu.”
Vương Bân dừng bước, quay đầu lại nhìn cô ta, trong ánh
mắt lộ ra vẻ nghi ngờ.
Vương Uyển Thu vội vàng gật đầu khẳng định:”Mình là bạn
cùng phòng với Chúc Dịch, mình có thể giúp cậu.”
Anh ta dừng bước, ngồi lại lề đường một lần nữa, hỏi:”Sao
cậu lại giúp mình?”
”Mình......” Hỏi đến vấn đề này, cô ta thật sự chưa biết
nên trả lời như thế nà ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).