Người luôn cợt nhả như Hàn Sướng hiếm khi trở nên nghiêm túc, trên khuôn mặt đầy vẻ lo lắng:”A Sầm, cậu còn ổn không.”

Lộ Bắc Sầm giật giật môi nhưng lại không phát ra chút âm thanh nào. Giờ phút này những hình ảnh không thể vứt đi giống như đang chiếu một bộ điện ảnh, không ngừng đi chuyển trong đầu anh.

Nền gạch trắng, vũng máu và người phụ nữ nằm trong vũng máu.

Rất nhiều hình ảnh vặn vẹo tập trung ở bên cạnh nhau, giống như cái dùi cứ đục từng chút từng chút một vào đầu anh.

Lộ Bắc Sầm bắt lấy tay vịn của ghế dựa, nắm thật chặt nhưng cơ thể vẫn không chịu khống chế mà run rẩy.

Anh rũ mắt xuống, khó khăn mở miệng, gằn từng chữ một nói:”Vẫn ổn, chỉ là có chút đau đầu thôi.”

Kiểm tra sức khỏe xong, mọi người đều lục tục rời đi.

Cố Đông Thần thấy Chúc Dịch cứ nhìn chằm chằm vào bóng dáng đã đi xa của Lộ Bắc Sầm, hóng hớt nói:”Không ngờ vị giáo thảo mặt lạnh của chúng ta lại sợ máu! Ở bên ngoài là vẻ đẹp không ai bì nổi còn bên trong lại ẩn dấu tính cách của phàm nhân, cảm thấy bình dân gần gũi hơn rồi.”

“Nhưng mà người bên cạnh cậu ấy là ai nhỉ, hình như không phải người trong hệ của chúng ta.” Thấy Chúc Dịch không quá hứng thú, Cố Đông Thần liền chuyển sang hỏi Mẫn Di.

Mẫn Di ho nhẹ hai tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nói:”Người bên cạnh Lộ Bắc Sầm là một đàn anh năm hai, nghe nói là bạn lớn lên từ bé với Lộ Bắc Sầm. Thỉnh thoảng mình còn thấy bọn họ đi ăn cơm với nhau hay làm gì đấy.”

Cố Đông Thần nghiêng đầu nhìn Mẫn Di, hai mắt toát ra sự bái phục không thể kìm nén:”Mẫn Di, cậu thật lợi hại, đến cả cái này cũng biết nữa.”

Mẫn Di khinh thường mà bĩu môi, buông tay nói:”Kẻ hóng hớt chuyên nghiệp như mình đây không gì không biết.”

Chúc Dịch men theo con đường đầy cây xanh, đi về phòng ngủ, trong đầu toàn nghĩ tới việc Lộ Bắc Sầm sợ máu lúc nãy.

Cô tự thêm thắt một chút vào quá trình này. Lộ nhét tay vào túi, không có biểu cảm gì mà đi vào phòng y tế. Nhìn qua thì vẫn là tác phong cao lãnh trước giờ của giáo thảo, tự cao tự đại, không ai có thể lọt vào mắt ta. Giây tiếp theo, tầm mắt của Lộ Bắc Sầm rơi trên ống tiêm của chị y tá, kết quả là giáo thảo hai mắt tối sầm, ngã xuống đất.

Tự bịa chuyện xong, Chúc Dịch đã tự mình bật cười.

Cô chắc chắn tình cảnh lúc Lộ Bắc Sầm sợ máu lộ ra còn hấp dẫn hơn quá trình cô tự nghĩ kia nhiều. Lúc nãy không thể ở hiện trường xem quả là đáng tiếc.

Nhưng mà anh ấy bắt đầu sợ máu từ khi nào, anh ấy bị cái này từ bé à?

Nhắc đến vấn đề này, Chúc Dịch liền nghĩ đến những câu hỏi luôn quay cuồng trong đầu cô.

Lộ Bắc Sầm trong trí nhớ của cô khi còn nhỏ rất nhiệt huyết, trung nhị mà sao anh của hiện tại cứ có cảm giác như chỉ kém một bước là vào cửa Phật vậy.

*

Kiểm tra sức khỏe xong, Mẫn Di và Cố Đông Thần liền trở về phòng ngủ nằm.

Chúc Dịch nhìn đồng hồ, tầm hai ba tiếng nữa mới đến giờ ăn tối, cô liền đến tiệm trà sữa bên cạnh nhà ăn mua một ly trà sữa rồi lắc lư đến thư viện.

Cô cắn ống hút, đi về phía thư viện, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi cô từ phía sau.

Chúc Dịch theo bản năng quay đầu, một người khuôn mặt phổ thông, đặt đầy mụn, cao khoảng 1m7, bạn nam trông hơi béo xuất hiện trước mặt cô. Bạn nam nhếch miệng cười, vẻ mặt kích động:”Quả nhiên là cậu.”

Chúc Dịch không nói chuyện, hơi nhíu mày. Hôm nay cô quả là thật không xem lịch hoàng đạo đã ra ngoài, thế mà gặp phải Vương Bân.

Lại nói, Vương Bân này và cô có chút xích mích.

Vương Bân là bạn học với cô 6 năm, học cùng cấp 2 cấp 3. Lớp 7, lớp 8 học cùng nhau đến giữa năm lớp 8 thì cô tạm nghỉ học, hai người cũng không liên hệ nữa.

Hồi đấy cô còn giống như khi học cấp 1, vừa béo vừa đen, hơn một năm học chung mối qu

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play