Diệp
Cửu Thu tâm tâm niệm niệm mệnh thi của mình đi ra, lại không biết mệnh thi của
y mỗi đêm đều ngồi trên nắp quan tài của mình không di chuyển mông, tâm tình
buồn bực mà nhìn chằm chằm y.
Nắp
của quan tài đen ở trong mắt mệnh thi, có mà giống như không có, để cho hắn
thân ở trong quan tài, cũng có thể thấy rõ hết thảy bên ngoài.
Mà
từ sau khi Diệp Cửu Thu không rời xa quan tài đen, hắn cơ hồ thời thời khắc
khắc đều có thể nhìn thấy khuôn mặt mình ghét nhất lắc lư khắp nơi. Từ buổi
tối, mở mắt ra liền nhìn thấy một cái mông đặt ở phía trên đầu, làm cho hắn hận
không thể hướng ác ý lên phía trên tát một phát hai cái.
Nhưng
mệnh thi đại nhân nhịn xuống xúc động này.
Hắn
không muốn cùng Diệp Cửu Thu kia mặt đối mặt. Cho nên hắn sẽ không kinh động
Diệp Cửu Thu.
Nói
đi cũng phải nói lại... Từ khi Diệp Cửu Thu ngồi trên quan tài tu luyện, hắn đã
rất lâu không ra bên ngoài hoạt động.
Chậc,
quả nhiên, Diệp Cửu Thu làm gì cũng khiến người ta chán ghét!
Mệnh
thi nhắm hai mắt lại, cười lạnh một tiếng, không phải là muốn ra ngoài săn bắt
sao? Tính toán thời gian, ngày tốt của Diệp Cửu Thu cũng nên kết thúc... Bạch
Nhiên ngụy quân tử này, cái gì cũng tính toán tốt đi!
10
ngày trôi qua rất nhanh.
Một
ngày trước khi xuất phát, Diệp Cửu Thu lấy hết dũng khí, tính toán đi mua ít
thuốc trị thương bình thường để dự phòng.
Mở
cửa ra, trên lưng đeo quan tài đen chuẩn bị đi ra ngoài, lại thấy nam tử đứng
cách đó không xa.
“Dương
Hoành?” Y nhất thời kinh ngạc, gọi thẳng tên.
Dương
Hoành hoàn toàn không để ý, hắn nhíu mày với Diệp Cửu Thu.
"Ta
đoán ngươi cũng nên đi mua chút đan dược, vừa vặn ta cũng không có việc gì, ta
cùng ngươi đi chọn. Cái nào hữu dụng cái nào vô dụng, giá trị tốt, ngươi đừng
để bị người ta lừa gạt linh thạch.”
Diệp
Cửu Thu chớp chớp chớp mắt, ngẫm lại liền biết Dương Hoành vốn không có ý cùng
y chọn đan dược, mà đi theo để y đỡ bị người ta lừa gạt.
"Đa
tạ Dương sư huynh." Diệp Cửu Thu nở nụ cười.
Cổ
họng Dương Hoành khô khốc.
"Những
thứ kia ta thật sự không hiểu, hôm nay liền hướng Dương sư huynh học tập thỉnh
giáo.”
"Đi
thôi. Vừa đi vừa nói."
Khóe
môi Dương Hoành nhướng lên, đi đến bên cạnh Diệp Cửu Thu ôm lấy vai y, dưới
ngón tay cách một tầng vải vóc, nhưng hình như vẫn có thể cảm nhận được thân
hình cân xứng dưới vải vóc, làn da ấm áp mịn màng, như hắn nhìn thấy chính là
một bộ hoàn hảo tuyệt hảo.(IchiRuki x T Y T)
Trong
rừng đầy chướng khí của Âm Thi Tông, có một chỗ chuyên mở cửa ra để giao dịch
với đệ tử trong tông. Nơi này chỉ có một cái cửa hàng giao dịch thuộc về tông
môn, nhưng tiếp đều là mua bán số lượng lớn. Loại nhu cầu nhỏ như Diệp Cửu Thu,
bình thường phải tìm chính là quầy hàng nhỏ do con cháu trong tông bày ra.
Khi
Diệp Cửu Thu và Dương Hoành đi tới mảnh đất này, ánh mắt mọi người đều lập tức
dừng lại trên người bọn họ, lạnh lùng như băng, sau đó chuyển hướng.
Diệp
Cửu Thu đã quen với đãi ngộ như vậy, chỉ là lần này liên lụy Dương Hoành. Y
quay đầu hướng Dương Hoành xin lỗi rồi cười.
"Dương
sư huynh, nếu không ngươi tự mình đi dạo một chút? Vừa rồi ngươi nói với ta, ta
đã ghi nhớ, vừa vặn bây giờ đi thực hành, xem ta nhớ có đúng hay không. Nếu
không đúng, sư huynh ngươi lại giúp ta sửa, như thế nào?”
Dương
Hoành cúi đầu bình tĩnh nhìn y vài giây, lập tức buông tay ôm vai y ra, trong
con ngươi nửa thu liễm nhìn không ra thâm ý. Như thế cũng tốt.”
"Vậy
ta đi." Diệp Cửu Thu chạy về phía trước, ngay cả chính y cũng không nhận
ra được y thở phào nhẹ nhõm.
Đồ
vật bán trên sạp nhỏ, có lân trảo của yêu thú, có khoáng vật linh thực, có pháp
khí phù, cũng có đan dược trận pháp. Trong đó Diệp Cửu Thu muốn mua đan dược,
phần lớn là từ Thanh La Tông đối địch với Âm Thi tông. Âm Thi Tông ngoại trừ
Phong Ngọc Thư ra, không ai biết luyện đan, đan dược hoặc là mua ở cửa hàng
giao dịch bên ngoài, hoặc là chiến lợi phẩm lấy được từ Thanh La tông.
Thuốc
trị thương mà Diệp Cửu Thu định mua thập phần bình thường, cơ hồ trước quầy
hàng nhỏ của mọi người chỗ nào cũng đều bày biện.
Y
thu hồi biểu tình, mặt lạnh một đường nhìn qua, rõ ràng đã nhìn thấy đan dược
muốn mua, lại không có biện pháp đi lên hỏi giá tiền. Hai chân giống như có ý
thức về bản thân, kéo y đi, không dừng lại một phút.
Nhát
gan!
Y
ở trong lòng hung hăng mắng mình, tuy rằng nói tiến lên hỏi người khác rất có
khả năng không bị phản ứng, nhưng nếu không hỏi, hôm nay thứ này còn mua như
thế nào?
Do
dự nửa ngày, dư quang y thoáng nhìn thấy một nữ đệ tử trẻ tuổi, nghĩ thầm cô
nương sẽ dễ nói chuyện một chút, liền chậm rãi dịch qua.
"Quấy
rầy một chút."
Y
hướng cô nương cứng ngắc cười cười, ngón tay chỉ mấy viên thuốc làm mẫu trên
mặt đất được bày ra hỏi.
"Khu độc đan, Thanh Tâm đan, Phá Chướng
Đan, còn có thuốc cầm máu bán như thế nào?”
Cô
nương này không giống mấy thiên kim tiểu thư từ nhỏ cùng y chơi đùa đều quyến
rũ động lòng người, cô nương này có khuôn mặt gầy gò âm trầm thường thấy của Âm
Thi Tông, tuổi còn trẻ cũng đủ để dọa hư đứa nhỏ ở thế tục. Nàng âm trầm nhìn
khuôn mặt tinh xảo của Diệp Cửu Thu, khóe miệng nhấc lên một tia quỷ dị.
"Ta
không cần linh thạch.”
Diệp
Cửu Thu thấy người ta chịu để ý tới y, theo bản năng cảm thấy có cơ hội, vội vàng
hỏi.
"Vậy
muốn cái gì? Ngươi thấy ta có không.”
“Ngươi
tất nhiên là có."
Ánh
mắt cô nương như thực chất rơi xuống nửa người dưới của y, làm cho hai chân y
chợt lạnh lẽo.
"Bồi ta một đêm, những thứ này của ta đều
cho ngươi, thế nào?”
“!” Diệp Cửu Thu ngây ngốc như gà gỗ. Y có ngây thơ thế nào,
cũng sẽ không coi bồi cả đêm như thổi gió bình thường, tâm sự nói chuyện. Cho
nên đây là... bị trêu chọc à?
Mệnh
thi trong quan tài đen sắc mặt càng âm trầm như nước, phế vật, cư nhiên bị loại
nhân vật này chiếm tiện nghi!
Mệnh
thi cảm thấy phẫn nộ cảm thấy phiền não, muốn tát một cái quạt chết Diệp Cửu
Thu, lại không nghĩ cứ như vậy tiện nghi cho Diệp Cửu Thu. Muốn bóp cổ người
phụ nữ ghê tởm này, lại nghĩ nữ nhân này chết ai đi ghê tởm Diệp Cửu Thu?
Hắn
bực bội nóng nảy, bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề từ sau khi trở thành mệnh thi của
Diệp Cửu Thu, hắn vẫn xem nhẹ vấn đề.
Hắn
muốn trả thù những người năm đó hại hắn, để cho những người đó sống không bằng
chết. Hắn cũng muốn bảo vệ những người quan tâm giúp đỡ hắn trong những năm đó,
bởi vì hắn đã nợ họ quá nhiều. Nhưng giết cừu nhân, ai sẽ khi nhục tra tấn Diệp
Cửu Thu? Bảo vệ thân nhân bằng hữu, Diệp Cửu Thu từ đâu cảm thụ thống khổ năm
đó hắn trơ mắt nhìn thân nhân bằng hữu chết đi lại bất lực tê tâm liệt phế?
Hắn
nên làm sao trong quá trình chỉnh chết đối thủ bảo vệ người của mình, để Diệp
Cửu Thu đi một lần con đường hắn đã đi qua?
Hắn
đột nhiên nghĩ đến điểm này, nhất thời giống như Diệp Cửu Thu bên ngoài, ngây
ngốc như gà gỗ.
......
Diệp
Cửu Thu không nghĩ tới hắn mang theo phiền não lớn như vậy cho mệnh thi của
mình. Trong tiếng cười nhạo không chút che dấu của người xung quanh, gần như
chật vật chạy ra khỏi chỗ vị sư tỷ kia, trong lòng mơ hồ đối với cô nương tu
chân giới có ấn tượng ban đầu không phải cô nương mà là sắc nữ.
Nhưng
loại chuyện này, hiện tại đối với y không tạo thành nhiều đả kích, y rất nhanh
liền quay lại mục đích ban đầu. Có bước đầu tiên, tiếp theo liền dễ dàng hơn
nhiều.
“Xin
hỏi mấy loại đan dược này cần bao nhiêu linh thạch?”
"Một
vạn."
“......”
"Xin
hỏi những thứ này bán như thế nào?"
"Mười
vạn linh thạch."
“......”
"Xin
hỏi..."
"Trăm
vạn!"
"..."
Diệp
Cửu Thu mặt xám mày tro, Dương Hoành nói cho y biết chỉ cần hơn trăm linh thạch
là có thể mua xong đan dược, bị từng người một hô thành giá trên trời, rõ ràng
là không muốn bán cho y.
Mười
vạn linh thạch y có, cũng sẽ không cứ như vậy ngốc nghếch giao ra ngoài. Hàm
răng sau Diệp Cửu Thu cắn đến chua xót, nếu thật sự không mua được, cùng lắm
thì lúc bị thương thô bạo thiên vật một chút, đem đan dược mà lão tổ tông cho
làm thuốc trị thương nhai!
Y
mặt ngoài bất động thanh sắc, trong lòng lại ủ rũ, bất đắc dĩ xoay người trở
về, muốn đi tìm Dương Hoành sau đó trở về. Nếu không nhờ Dương Hoành giúp mình
mua một phần đan dược.
Nhưng
chưa được đi được vài bước, bước chân y dừng lại.
Người
nọ bên kia, không phải Hà Sơn Kiến sao!
Tại
sao hắn lại bày hàng ở đây?
Diệp
Cửu Thu tò mò nghiêng đầu nhìn kỹ, xác định chính xác là người y quen biết Hà
Sơn Kiến, tò mò liền biến thành kinh ngạc. Hà Sơn Kiến là đệ tử thân truyền của
Huyết Thi nhất mạch, cùng địa vị Bạch Nhiên của Cốt Nguyệt nhất mạch tương
đương. Nhưng Bạch Nhiên sẽ bày quầy hàng ở nơi này sao?
“Không!’
Diệp
Cửu Thu hoàn toàn không thể tưởng tượng được bộ dáng Bạch Nhiên bày một sạp
hàng ở chỗ này bán nguyên liệu. Cho nên y cũng không nghĩ tới sẽ ở chỗ này nhìn
thấy Hà Sơn Kiến như vậy.
Vừa
rồi sở dĩ liếc mắt một cái không nhìn thấy Hà Sơn Kiến, là bởi vì lúc trước
phương hướng chỗ Hà Sơn Kiến kia vây
quanh rất nhiều người, Diệp Cửu Thu không muốn xô đẩy về nơi đông người. Hiện
tại những người đó tản ra, chỉ còn lại Hà Sơn Kiến cô đơn ngồi ở chỗ đó, bên
cạnh là quan tài của hắn, Diệp Cửu Thu lúc này mới phát hiện ra hắn.
Hiện
tại ngẫm lại, lúc trước nhiều người như vậy, đại khái đều là đang nhìn đồ vật
trên sạp của Hà Sơn Kiến đi?
Diệp
Cửu Thu chần chờ một chút, liền nhấc chân đi về phía bên kia.
Y
biết Hà Sơn Kiến từ đầu đã không muốn gặp y, đối với y ý kiến rất sâu sắc.
Nhưng không biết vì sao, có lẽ chỉ là bởi vì người quen của y ở Âm Thi Tông chỉ
có một hai người như vậy, Hà Sơn Kiến vừa vặn tính vào trong đó, cho nên mặc kệ
Hà Sơn Kiến thấy thế nào cũng không thích y, nhưng so với những người khác,
Diệp Cửu Thu càng cảm thấy Hà Sơn Kiến thân thiết hơn một chút.
Y
chạy đến trước quầy hàng Hà Sơn Kiến ngồi xổm xuống, ánh mắt đảo qua quầy hàng,
phát hiện ngoại trừ một cái hộp gỗ bốn phương bốn phương ở giữa, còn lại đều là
đồ vụn vặt, cùng những người khác trên sạp không sai biệt lắm, đương nhiên cũng
là có đan dược.
"Hà sư huynh, những thứ này bán như thế
nào?" Diệp Cửu Thu thấy Hà Sơn Kiến
con ngươi rũ xuống không để ý tới y, liền tự giác mở miệng hỏi.
Hà
Sơn Kiến là không muốn phản ứng y, nhưng nếu Diệp Cửu Thu sẽ không nhìn sắc mặt
người ta mà mở miệng hỏi, hắn vẫn trả lời. "Một trăm linh thạch.”
Diệp
Cửu Thu ngây người một chút, không nghĩ tới Hà Sơn Kiến lại dứt khoát như vậy,
càng không nghĩ tới mình ở chỗ Hà Sơn Kiến lập tức đạt được mục tiêu. Sau khi
bị Hà Sơn Kiến trừng mắt một cái, ngữ khí ác liệt thúc giục.
“Ngươi
mua hay không mua”.
Y
mới phục hồi tinh thần, trong lời nói đều nhộn nhạo vui vẻ.
"Ta
mua ta mua! Hà sư huynh, đây là một trăm linh thạch.”
Hà
Sơn Kiến tiếp nhận linh thạch, tiếp theo đem đan dược đóng gói ném cho Diệp Cửu
Thu, liền lần nữa ngồi xuống, khuôn mặt anh tuấn không mang theo một tia biểu
tình, kiên nghị như núi.
Diệp
Cửu Thu cảm thấy mỹ mãn thu hồi đan dược, mục đích chuyến đi này đạt được, y có
thể trở về. Nhưng y lại không rời đi, ngược lại tiếp tục ngồi xổm, mắt thấy cái
hộp gỗ kia, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn Hà Sơn Kiến.
Một
lát sau, y thành công làm cho Hà Sơn
Kiến dự định coi thường y sang nôn nóng.
“Ngươi
còn muốn làm gì nữa! Hà Sơn Kiến ngước mắt lên, ánh mắt không tốt.”
Hắn
lại không biết hắn làm sai một chuyện, đó chính là đem đan dược bán cho Diệp
Cửu Thu. Chuyện này làm cho Diệp đại thiếu gia am hiểu được một tấc tiến một
thước thuận cột trèo lên lá gan lớn thêm không ít.
"Ta
xem xem còn có gì muốn mua hay không."
Diệp
Cửu Thu chột dạ nói dối, đưa tay chỉ hộp gỗ.
"Đó là cái gì vậy?"
Y
đoán Hà Sơn Kiến bày hàng chủ yếu là muốn bán cái này, bằng không cùng một đệ
tử thân truyền cấp bậc với Bạch Nhiên, làm sao có thể đi kiếm số tiền nhỏ này?
Cái
hộp gỗ kia chứa cái gì, y rất tò mò.