Diệp
Cửu Thu cho rằng chính y che dấu rất tốt, nhưng Hà Sơn Kiến liếc mắt một cái
liền nhìn ra tên này chỉ là tính hiếu kỳ phát tác, cho nên giọng điệu hắn không
tốt xua đuổi đối phương.
"Là cái gì liên quan thì liên quan gì đến
ngươi? Đừng ngăn cản ta giao dịch!”
Diệp
Cửu Thu nâng cằm lên. "Ta chính là đang giao dịch với ngươi.”
“......” ngươi nghĩ ta và người ngu ngốc bình
thường sẽ tin điều này? Hà Sơn Kiến cười lạnh.
Diệp
Cửu Thu lúc trước chính xác chỉ muốn nhìn một chút mà thôi. Nhưng bị Hà Sơn
Kiến nhìn thấu như vậy, y nhất thời có chút xấu hổ đỏ mặt, trong lòng ngược lại
có xúc động muốn mua đồ.
"Ta
đã mua nó!"
Y
ỷ vào danh phận phong phú, rất có quyết đoán vung tay lên, "Bao nhiêu linh
thạch? Nói đi!”
Hà
Sơn Kiến trầm mặc nhìn chằm chằm y vài giây, giống như là đang đánh giá cái gì
đó, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói. "Năm vạn linh thạch.”
“Ách!”
Diệp Cửu Thu chớp chớp mắt tỏ vẻ không nghe rõ, nhỏ giọng nói với Hà Sơn Kiến
một chút.
"Năm
vạn? ”
"Năm
vạn." Hà Sơn Kiến giơ tay mở hộp gỗ Diệp Cửu Thu cầm, ngữ khí bình tĩnh.
"Ngươi
mua không?"
Diệp
Cửu Thu không trả lời, y nhìn vào trong hộp gỗ, muốn nhìn xem cái gì đáng giá
như vậy, hoặc là Hà Sơn Kiến chỉ đơn thuần là muốn nâng giá đuổi y đi.
Trong
hộp gỗ chứa một cái vỏ trai, vỏ trai toàn thân tinh tế sạch sẽ như bạch ngọc,
cạnh giống như gợn sóng phập phồng, đặc biệt xinh đẹp. Lúc này nó khép chặt
lại, nhưng Diệp Cửu Thu có thể cảm nhận được, vỏ trai này vẫn còn sống.
Vỏ
trai gì có thể bán được năm vạn linh thạch?
Diệp
Cửu Thu còn đang nghi hoặc, Hà Sơn Kiến bên kia cũng đã mở miệng giải thích.
"Đây
là trai nhỏ, chỉ có mỗi đêm mới có thể mở ra, khi mở ra sẽ phun ra vài tia u
minh hàn khí."
Hắn
thế nhưng coi Diệp Cửu Thu như khách hàng, bình tĩnh giới thiệu thứ này cho
Diệp Cửu Thu.
Diệp
Cửu Thu còn chưa kịp cảm thán thái độ bình thường của Hà Sơn Kiến thì đã bị bốn
chữ U Minh Hàn Khí kinh hãi. Gần đây y rất có duyên với thứ này, cách đây không
lâu mới được Dương Hoành nói Âm Dật quyết tu luyện chính là cần U Minh hàn khí,
còn được tặng phượng bội có thể ngưng tụ hàn khí, hiện tại lại gặp phải vỏ trai
có thể thổ khí hàn khí.
Có
thể dự đoán, nếu có tiểu U Trai này, tốc độ tu luyện âm dập quyết của y lại
nhanh hơn không ít, Phượng Bội cũng có thể mau chóng trả lại cho Dương Hoành.
Chỉ
là, năm vạn linh thạch, có đắt quá hay không?
Hà
Sơn Kiến như là nhìn ra nghi hoặc của y, thản nhiên nói. "Tiểu U Trai ở
ngoại giới trao đổi, ước chừng bốn vạn linh thạch. ”
Vậy
ngươi đòi giá 5 vạn! Diệp Cửu Thu trợn tròn mắt.
"Một
vạn linh thạch kia..."
Thần
sắc bình thản vẫn duy trì của Hà Sơn Kiến rốt cục không giữ vững được, hắn nhíu
nhíu mày, có chút khó xử nghiêng đầu, thấp giọng nhanh chóng nói.
"Sau
này ta sẽ trả bù cho ngươi.”
Ý
ngươi là ghi sổ nợ? Diệp Cửu Thu theo bản năng muốn cười nhạo người vẫn luôn
dùng mặt đen đối với y, nhưng lời nói đến trong miệng, lại bị chính y nuốt
xuống. Y bỗng nhiên hiểu được, Hà Sơn Kiến đây là rất nghiêm túc cùng y bàn bạc
giao dịch, cũng là rất muốn đem đồ đạc bán cho y.
Y
mím môi, trầm mặc.(IchiRuki x T Y T)
Nguyên
nhân gì khiến Hà Sơn Kiến nguyện ý giải thích, giao dịch với một người hắn luôn
chán ghét, còn là dùng hình thức ghi sổ nợ?
Loại
chuyện này chẳng khác nào đưa điểm yếu lên tay y, Hà Sơn Kiến vì sao phải làm
vậy?
Giao
dịch xong xuôi, Hà Sơn Kiến không sợ y nắm một vạn linh thạch nợ nần làm khó
hắn sao?
"Ngươi
có mua hay không?”
Hà
Sơn Kiến thấp giọng hỏi. Bàn tay buông xuống bên cạnh của hắn dần nắm chặt, cúi
đầu trước Diệp Cửu Thu, điều này làm cho hắn rất khó chịu. Thế nhưng hắn rất
cần linh thạch, không có thời gian đi sàn giao dịch gần nhất. Hiện tại có thể
xuất ra nhiều linh thạch như vậy, ngoại trừ các sư thúc sư bá, trong đệ tử trẻ
tuổi đại khái chỉ có Diệp Cửu Thu.
Nhưng
mà U Minh hàn khí mặc dù là một vật tốt, nhưng bên trong Âm Thi tông lại không
có bao nhiêu người cần vật này. Hắn bày sạp giao dịch ở đây, kỳ thật đáy lòng
hoàn toàn không có ôm hy vọng. Chỉ là đã không còn tìm được đường khác, thay vì
mờ mịt chờ đợi, không bằng thử một lần.
Sau
đó hắn liền gặp Diệp Cửu Thu.
Diệp
Cửu Thu có thể dễ dàng xuất ra linh thạch, hắn rất xác định. Trước đây hắn chán
ghét Diệp Cửu Thu, mà bây giờ, hắn lại cảm thấy may mắn.
Thật
mỉa mai. Hà Sơn Kiến hung hăng châm chọc chính mình.
"Ta
có thể hỏi một chút, ngươi muốn nhiều linh thạch như vậy, là dùng làm vào việc
gì sao?"
Diệp
Cửu Thu hạ thấp thanh âm.
Biểu
tình thật cẩn thận kia, là sợ hỏi sai vấn đề chọc vào chỗ đau của hắn? Tên này
chỉ trong chốc lát, trong đầu liền nghĩ tới cái gì? Hà Sơn Kiến trào phúng kéo
khóe môi, cho nên hắn mới không thích Diệp Cửu Thu. Diệp Cửu Thu thật sự không
thích hợp với Âm Thi Tông này.
Nhưng
Diệp Cửu Thu như vậy, lại có thể sẽ mua một tiểu U Trai đối với người Âm Thi
tông không có nhiều tác dụng.
Hắn
chắc chắn Diệp Cửu Thu cuối cùng sẽ mua.
"Mệnh
thi của ta tiến giai cần một vật liệu hiếm. Chạng vạng hôm nay sẽ bán đấu giá ở
Thủy Lan Thiên. Nếu bỏ lỡ lần này lại chờ lần sau, đại khái sẽ mất một thời
gian rất dài."
Hà
Sơn Kiến nhìn bộ dáng mờ mịt không hiểu của Diệp Cửu Thu, lại giật giật khóe
môi. Người như Diệp Cửu Thu làm sao có thể hiểu được thời gian, tài nguyên,
thực lực đối với bọn họ quan trọng như thế nào?
"Ta
chờ không nổi." Thanh âm của hắn trầm thấp, tựa như thở dài.
Diệp
Cửu Thu nhớ tới, Hà Sơn Kiến tu chính là huyết thi, huyết thi tiến giai cần các
loại vật liệu phụ trợ. Y không hiểu được vì sao Hà Sơn Kiến cấp bách muốn mệnh
thi tiến giai, nhưng y lại biết, Hà Sơn Kiến hiện tại rất cần linh thạch này.
Dù
sao y cầm tiểu U Ngao cũng có tác dụng, dù sao linh thạch của y... Được cái gì,
thoải mái dùng. Hơn nữa nếu linh thạch dùng hết, lão tổ tông còn có thể tiếp
tục cho. Diệp Cửu Thu đột nhiên đối với đãi ngộ đặc thù của mình cảm thấy đỏ
mặt, y ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, sau đó nhìn về phía Hà Sơn Kiến.
"Vậy
ta mua.”
Sau
khi y dứt lời, Hà Sơn Kiến từ khi biết Thủy Lan Thiên có bán đấu giá vật liệu
kia, trái tim vẫn luôn lo lắng cuối cùng cũng có dấu hiệu hạ xuống. Ánh mắt hắn
phức tạp nhìn thoáng qua Diệp Cửu Thu, kết quả này hắn đã sớm biết rõ trong
lòng. Bởi vì trong lòng hắn biết rõ, chỉ có Diệp Cửu Thu hiểu biết nửa vời mới
có thể mua tiểu u trai. Chỉ có Diệp Cửu Thu còn chưa học được giả dối tàn nhẫn
mới có thể mua tiểu u trai, chỉ có Diệp Cửu Thu không đúng lúc mềm lòng mới có
thể mua tiểu u trai. Hắn nhìn không quen Diệp Cửu Thu như vậy, lại cảm kích y
làm như vậy.
Hắn
trầm mặc đem tất cả đồ đạc trên sạp hàng đóng gói lại, giao cho Diệp Cửu Thu.
"Những
đồ vật này xem như là phụ, ta cầm cũng vô dụng. Còn lại một vạn linh thạch, cho
ta thời gian một tháng.”
Diệp
Cửu Thu tiếp nhận đồ đạc muốn móc linh thạch ra ngoài, lại bị Hà Sơn Kiến kéo
một phen, thiếu chút nữa đứng không vững ngã một cái.
"Đi
theo ta." Hà Sơn Kiến trừng y một cái, người này quả nhiên là ngu xuẩn, ở
trước nhiều người như vậy xuất ra nhiều linh thạch như vậy, hắn là chê hắn kéo
cừu hận không đủ nhiều không đủ ổn định sao?
Diệp Cửu Thu sau khi bị trừng mắt, cũng rất
nhanh ý thức được điểm này. Y đi theo phía sau Hà Sơn Kiến, khom con ngươi nhìn
chằm chằm quan tài đen sau lưng Hà Sơn Kiến cười, tiếng cười mềm mại buộc Hà
Sơn Kiến lập tức tăng nhanh bước chân.
Bị
Hà Sơn Kiến mang đến nơi hẻo lánh, Diệp Cửu Thu rất dứt khoát móc ra năm vạn
linh thạch, giao cho Hà Sơn kiến.
“Ngươi
không sợ..." Không sợ hắn sau đó không trả lại một vạn linh thạch kia?
Hà
Sơn Kiến dừng một chút, yên lặng đem linh thạch thu hồi, không có đem lời hỏi
ra miệng.
Thu
hồi linh thạch, phải mau chóng chạy tới nơi đấu giá bên ngoài Thủy Lan Thiên.
Hà Sơn Kiến xoay người một nửa, chợt dừng lại, chần chờ một chút, thấp giọng
cảnh cáo.
"Diệp
Cửu Thu, đừng quá dễ tin người.”
Diệp
Cửu Thu ngẩn ra, sau đó vẻ mặt chính trực nhìn hắn.
"Đừng
tưởng rằng ta rất tin tưởng ngươi.”
“......”
Hà
Sơn Kiến xoay người rời đi.
Đầu
óc hắn đúng là bị đổ nước mới đi nhắc nhở Diệp Cửu Thu chú ý Bạch Nhiên và
Dương Hoành!
Diệp
Cửu Thu vô tội nhìn theo hắn đi xa, sao lại tức giận? Hắn là nhìn bầu không khí
giữa bọn họ không tệ mới đùa giỡn.Y dám cho Hà Sơn Kiến mượn linh thạch, làm
hắn nghĩ y tin tưởng hắn.
Lắc
đầu, y cũng tính toán trở về. Nhưng nhìn những đồ vật phụ Hà Sơn Kiến tặng cho
y, đan dược phù gì đó đều có, so với vật tư y dự tính còn phong phú hơn. Y đi
về phía nơi giao dịch, muốn nói với Dương Hoành một tiếng rồi trở về.
Không
nghĩ tới mới xoay người đi không được mấy bước, y liền nhìn thấy Dương Hoành
chờ ở cách đó không xa.
"Cửu
Thu, ngươi sao lại đến nơi này?"
Dương
Hoành hỏi.
"Ta chớp mắt một cái ngươi liền ở đây, để
ta không dễ tìm.”
Diệp
Cửu Thu trong lòng hơi ấm áp, nghĩ Dương Hoành sợ y bị người động thủ, cho nên
vẫn luôn chú ý y. Y cười nói: "Ta thuận tiện mua một tiểu U Trai, đến bên
này giao dịch mà thôi."
Mở
miệng liền đem nguyên nhân sự tình kể hết.
"Hà
Sơn Kiến sao?"
Khóe
môi Dương Hoành giương lên nụ cười tà khí.
"Nghe nói là thanh niên tuấn kiệt cùng
thế hệ với Bạch Nhiên, ta cũng không có cơ hội kết giao với hắn một phen."
Hắn
híp mắt lại, không cho Diệp Cửu Thu cơ hội tiếp tục đề tài về Hà Sơn Kiến, cánh
tay dài ôm lấy, lại ôm lấy bả vai Diệp Cửu Thu, thảnh thơi đi về phía trước,
"Trở về cho ta xem tiểu u trai kia, ta cũng chỉ nghe tên, chưa thấy hình
dạng nó bao giờ.”
Chụp
mấy tấm địa hành phù trên người mình, Hà Sơn Kiến đang vội vàng chạy đi, bỗng
nhiên sau lưng lạnh lẽo, run rẩy một chút, thiếu chút nữa đụng phải cây cối
phía trước. Hắn đột nhiên dừng bước, hồ nghi nhìn bốn phía, linh giác của người
tu luyện nhạy cảm nhất, chẳng lẽ gần đây có mai phục?
Trong
quan tài đen sau lưng Diệp Cửu Thu, sắc mặt mệnh thi vặn vẹo toàn thân hắc khí
lượn lờ, trong lòng mắng to Diệp Cửu Thu là kẻ ngu xuẩn bán đồng đội! Đồ tồi!
Và...
Ai
sẽ nói cho hắn biết, chỉnh chết địch nhân cùng tra tấn Diệp Cửu Thu. Nên chọn
cái nào!
Mệnh
thi rơi vào vòng xoáy mâu thuẫn vô cùng vô tận, giãy không thoát thân.