"Phong
trưởng lão bảo ta chuyển lời tới ngươi, hành động săn bắt lần này, ngươi phải
đi cùng."
Sư
phụ nói? Tại sao?
Diệp
Cửu Thu giống như bị đánh một phát vào đầu, sững sờ đứng tại chỗ, nhìn Bạch
Nhiên, giống như đang chờ Bạch Nhiên mở miệng nói đây chỉ là đùa giỡn. Nhưng mà
thần sắc Bạch Nhiên vô cùng nghiêm túc, trong mắt luôn ôn hòa cất giấu lo lắng
cùng cổ vũ đối với y.
Đó
là sự thật.
Diệp
Cửu Thu ý thức được, lại không có kháng cự như y tưởng tượng, ngược lại trong
lòng buông lỏng, giống như có một tảng đá nặng trịch treo trong lòng thật lâu
rốt cục rơi xuống đất. Đề nghị "Hành động săn bắt tháng sau, Cửu Thu ngươi
lại cân nhắc lại”, cũng vào giờ khắc này thật xa vời.
Y
dường như đã chờ đợi thời gian này.
Một
đám người giúp y đưa ra quyết định, lại chờ đợi ở sau lưng hung hăng đẩy y một
phen.
"Ta
biết rồi, khi nào xuất phát?" Y bình tĩnh hỏi.
Trong
mắt Bạch Nhiên hiện lên một tia kinh ngạc, lập tức cười nói: "Còn có mười
ngày nữa, Cửu Thu có thể thừa dịp này chuẩn bị nhiều hơn chút."
Hắn
còn tưởng rằng phản ứng đầu tiên của Diệp Cửu Thu là đi tìm Phong Ngọc Thư hỏi
nguyên nhân, hoặc là trực tiếp đi từ chối.
Diệp
Cửu Thu gật đầu ghi nhớ, lúc này mới nhìn về phía nam tử đứng bên cạnh Bạch
Nhiên. Người nọ một mực nhìn y, ánh mắt làm cho y luôn cảm giác có một tia quái
dị. Có lẽ là người này một thân mang theo ngạo mạn, cảm giác nhìn không thấy
tất cả làm cho người ta có chút không thoải mái. Nhưng khi Bạch Nhiên giới
thiệu với y "Đây là đệ tử thân truyền Dương Hoành của Thiên Ma cung",
y cũng đem cảm giác cổ quái trong lòng đè xuống.
Dù
sao thường Nghe Bạch Nhiên nhắc tới, mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng đã cảm
thấy quen thuộc.
"Ta
là Diệp Cửu Thu."
Diệp
Cửu Thu nhìn ánh mắt Dương Hoành.
"Mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng ta
thường xuyên nghe Bạch sư huynh nhắc tới ngươi. ”
Dương
Hoành nhấc khóe môi lên:
"Ta
cũng thường xuyên nghe người khác nhắc tới ngươi. ”
Diệp
Cửu Thu sửng sốt, rất nhanh liền nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của y ở trong Âm
Thi tông, có chút bất đắc dĩ tự giễu."
“Chắc
là lời đồn nhảm làm ô uế tai các hạ.”
"Sao
có chuyện đó được."
Dương
Hoành giơ tay vỗ vỗ bả vai y, trong lời nói đối với thế hệ trẻ của Âm Thi Tông
khinh thường một chút.
"Đều
là những tên yếu ra gió không có bản lĩnh, ngoại trừ ở sau lưng nói xấu người
khác, bọn họ còn có thực lực gì để lấy ra nữa chứ?”
"Dương
sư huynh..." Bạch Nhiên ở một bên cười khổ, hắn tốt xấu gì vẫn còn đứng ở
chỗ này.
Diệp
Cửu Thu ngược lại bật cười, những lời này rất là hả giận, y vừa rồi còn có chút
tâm tình chua xót, bây giờ đã bị quét sạch sẽ, lại nhìn Dương Hoành một thân
ngạo khí cũng thuận mắt.
Bạch
Nhiên thấy thế, nhân cơ hội mở miệng.
"Cửu
Thu, Dương sư huynh chính là đệ tử thân truyền của Thiên Ma cung. Ngươi tu
luyện có vấn đề gì, có thể hướng Dương sư huynh thỉnh giáo, tất nhiên sẽ được
lợi không nhỏ.”
Diệp
Cửu Thu há miệng, muốn nói mình hỏi sư phụ là đủ rồi. Nhưng thoáng nhìn ánh mắt
Bạch Nhiên, rõ ràng là hy vọng mình đáp ứng. Y suy nghĩ một chút, Bạch Nhiên sư
huynh làm như vậy nhất định có lý do của hắn, cũng nhất định là vì tốt cho y,
vì thế dừng một chút, thay đổi lời nói.
"Đang
có một chút nghi hoặc, có phiền toái Dương sư huynh không? "
Y
theo Bạch Nhiên đổi giọng gọi sư huynh.
Dương
Hoành cười ha ha, duỗi tay ôm lấy bả vai y, chân dài bước lên, liền ở tư thế
này ôm y vào trong phòng. "Nếu ngươi gọi ta một tiếng sư huynh, làm sao có
chuyện phiền toái được. Vào phòng từ từ nói chuyện."
Một
bộ thái độ hoàn toàn không coi mình là khách.
Diệp
Cửu Thu bật cười, trong lòng lại càng thêm thoải mái. Dương Hoành dùng thái độ
như vậy tiếp xúc với y, ngược lại làm cho y cảm thấy thập phần tự tại thả lỏng.
Bạch
Nhiên ở sau lưng bọn họ cười nói: "Dương sư huynh, Diệp sư đệ, tại hạ còn
có một số việc phải đi xử lý, cáo từ trước.”
Sao
lại đi rồi? Diệp Cửu Thu quay đầu đi, lại chỉ thấy bóng lưng Bạch Nhiên xoay
người.
Y
do dự một chút, không mở miệng gọi Bạch Nhiên lại. Một giây sau, y bị Dương
Hoành ấn xuống ghế. Ngẩng đầu chống lại thần sắc Dương Hoành nhướng mày hỏi
thăm, y cười lắc đầu tỏ vẻ không có gì. Bạch Nhiên sư huynh rời đi cũng rời đi
rồi, dù sao vị Dương sư huynh này rất dễ ở chung.
Sau
khi nói chuyện đơn giản vài câu, Diệp Cửu Thu liền tiến vào trạng thái học hỏi
khiêm tốn không mệt mỏi. Y muốn tu luyện tới trình độ cao hơn, muốn trở nên
mạnh hơn, muốn đường đường chính chính để cho người khi nhục y câm miệng, muốn
một ngày nào đó bằng vào lực lượng của mình vượt qua trăm vạn dặm, trở về nhà mình.
Dương
Hoành nhìn đôi mắt sáng ngời sau khi y đắm chìm vào trong đó, trắng đen rõ
ràng, so với lúc ban đầu nhìn thấy đơn thuần trong suốt, hiện tại bên trong có
thêm không ít thứ. Mệt mỏi nhưng vẫn cứng cỏi như trước, yếu ớt nhưng vẫn kiên
cường như trước, bi thương qua lại vẫn lạc quan như cũ, tuyệt vọng nhưng vẫn
mang theo hy vọng.
Thật
sự là... Càng nhìn càng thích.
Dương
Hoành nghe Diệp Cửu Thu nghi hoặc, khóe môi ẩn giấu ý cười cũng càng ngày càng
sâu.
Bạch
Nhiên nói hắn muốn chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân, hắn không cho ý kiến. Bạch
Nhiên vĩnh viễn cũng không nghĩ tới, hắn chỉ là muốn đem khối ngọc bích Diệp
Cửu Thu này mài ra. Có lẽ để mặc Diệp Cửu Thu, mấy năm sau Diệp Cửu Thu cũng sẽ
tỏa ra hào quang của mình, nhưng từ trước đến nay hắn không có bao nhiêu nhẫn
nại, không muốn chờ đợi một thời gian dài. Huống chi vạn nhất ở giữa xảy ra
chuyện ngoài ý muốn gì, ngọc thô mài không xong, đến lúc đó hắn đau lòng đến
mức nào? (IchiRuki x T Y T)
Hắn
muốn tự tay điêu khắc Diệp Cửu Thu thành bộ dáng hắn hy vọng. Khi đó, mới là
lúc hắn thu hoạch trái quả.
Nói
chung, đây cũng là một trò chơi.
Ý
cười trên khóe môi Dương Hoành mở ra, hắn từ trong túi đựng đồ lấy ra một ngọc
bội hình phượng, đưa tới bên tay Diệp Cửu Thu.
"Ngươi
vừa rồi nói âm cô quyết tu luyện khó khăn, cầm cái ngọc bội này hẳn là có thể
giải quyết. ”
"Đây
là?"
Diệp
Cửu Thu không có tiếp nhận.
Dương
Hoành đem ngọc bội đặt ở trên bàn, mới nói.
"Theo
lời ngươi nói, thời điểm Âm Côi Quyết tu luyện, cần hấp thu u minh hàn khí bên
ngoài. U Minh hàn khí ngoại trừ số ít tứ đại tuyệt địa đương thời ra, những nơi
còn lại căn bản không tồn tại. Âm Thi Tông xem như là một trường hợp đặc biệt,
nơi này là một nơi minh địa, U Minh hàn khí tồn tại, nhưng chỉ tồn tại một chút.
Cửu Thu ngươi muốn hấp thu tu luyện, vậy tự nhiên là hết sức gian nan.”
"Ngọc
bội này là ngọc thạch mài giũa ở vùng ven đầm sinh, có thể thân cận ngưng tụ U
Minh hàn khí. Có nó, ngươi âm côi quyết tu luyện sẽ không chậm chạp nữa.”
Diệp
Cửu Thu hiện tại đã không còn là người mới bắt đầu hoàn toàn không biết gì cả,
tứ đại tuyệt địa đương thời, Hướng Sinh Đầm, Vô Thủy Đạo, Ách Nan Cốc, Thiên
Hoang Điện, được xưng là tiên nhân cũng có đi mà không trở lại, cho dù là vùng
ven, cũng nguy hiểm trùng trùng điệp điệp. Bởi vậy có thể thấy được Dương Hoành
xuất ra ngọc bội trân quý.
"Xin
lỗi sư huynh, ta không thể nhân."
Diệp
Cửu Thu cự tuyệt.
"Ta
rất cảm tạ tâm ý của sư huynh, nhưng cái này ta thật sự không thể nhận. Âm Côi
quyết không dễ tu luyện, ta có thể đổi một môn phòng ngự pháp quyết. Pháp quyết
là vật chết, ta không đến mức nắm lấy môn pháp quyết này không buông.”
Dương
Hoành rũ mắt xuống, thầm nghĩ nếu ngươi thật sự đổi pháp quyết, vậy mới phải
thật sự xin lỗi ta. Kế hoạch dưỡng thành của ta không phải sẽ thất bại sao.
Hắn
suy nghĩ một chút, lại nói.
"Coi như ta tạm thời cho ngươi mượn. Đợi
ngươi tu luyện thành công, lại trả lại ta."
Ánh
mắt hắn sáng quắc nhìn Diệp Cửu Thu.
"Ta
nghĩ Cửu Thu còn không đến mức đến lúc đó cầm rồi không trả chứ? Hay là nói,
Cửu Thu cảm thấy mình phải mất ba năm mươi năm mới có thể tu luyện thành công?”
Diệp
Cửu Thu há miệng, không biết nên nói như thế nào.
"Chỉ
là mượn ngươi hai ba năm mà thôi, đồ đạc vẫn là của ta."
Dương
Hoành cười nói, ngữ khí kiên trì không thể cự tuyệt.
"Ngươi xem như thế nào, Diệp sư đệ?”
Dương
Hoành đều đã nói đến thế này, y còn có thể nói cái gì? Lại cự tuyệt, đó quả
thực là nhặt tiện nghi còn khoe khoang. Diệp Cửu Thu nhìn ra được Dương Hoành
kiên trì, khẽ thở dài một tiếng, cầm lấy ngọc bội từ trên bàn, nghiêm túc nói.
"Vậy
cảm ơn sư huynh. Ta sẽ cố gắng tu luyện Âm Côi quyết, mau chóng đem ngọc bội
trả lại ngươi."
Y
trong lòng tràn đầy cảm kích, lúc này hạ quyết tâm, miệng nói không tính là cái
gì, nếu sau này Dương Hoành sư huynh có chỗ cần giúp đỡ, y cũng tất nhiên nghĩa
bất dung từ.
Dương
Hoành lúc này mới hài lòng nhếch khóe môi lên.
"Lúc
này mới đúng."
......
Sau
khi Dương Hoành rời đi, Diệp Cửu Thu đeo ngọc Phượng lên người, thử tu luyện Âm
Côi Quyết. Tốc độ tu luyện quả nhiên nhanh hơn rất nhiều, trong quá trình tu
luyện lúc đầu hấp thu khó khăn, bây giờ cảm giác trở nên đặc biệt thuận lợi,
giống như lúc trước là ở trong một vũng nước nhỏ lấy nước, hiện giờ chính là ở
trong một cái hồ lớn lấy nước. Quả nhiên hết thảy đều như lời Dương Hoành nói.
Diệp
Cửu Thu càng cảm kích Dương Hoành hơn.
Y
thử tu luyện Âm Côi Quyết, sau đó liền bắt đầu suy nghĩ mười ngày sau xuất tông
nên chuẩn bị cái gì. Vừa rồi Dương Hoành cũng đưa ra cho y một ít đề nghị, đơn
giản là binh khí đan dược phù trận pháp các loại có thể phụ trợ ngoại vật của
mình. Những thứ này y cũng không thiếu, lão tổ tông cho y đều là đồ vật cao
cấp, hiện tại việc y phải làm là quen thuộc mấy thứ này.
Bất
quá thuốc trị thương bình thường y thiếu rất nhiều. Diệp Cửu Thu lật xem linh
thạch lão tổ tông đưa trong túi đựng đồ, rối rắm thở dài một hơi, lại phải ra
cửa.
Quên
đi, chờ ngày cuối cùng mới đi ra ngoài. Diệp Cửu Thu nghĩ đến mỗi lần ra ngoài
đều gặp phải chuyện, liền mắc chứng sợ ra ngoài. Vì sao luyện khí đều sắp viên
mãn, mà y luôn đánh không lại mấy tên luyện khí bốn năm tầng kia?
Cuối
cùng cũng là mình vô dụng.
Diệp
Cửu Thu ủ rũ, yên lặng đi đến bên cạnh quan tài đen của mình, đưa tay sờ sờ nắp
quan tài, nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Nếu
ngươi có thể đi ra thì tốt rồi. Có ngươi ở đây, họ không thể đánh bại được ta.”
Y
lại thở dài, tự mình bò lên nắp quan tài khoanh chân ngồi xuống.
Y
hiện tại tu luyện đều là dứt khoát ngồi ở trên quan tài đen. Hoặc là nói, y một
ngày đại đa số thời gian đều mang theo cái quan tài đen này. Phong Ngọc Thư đã
nói cho y biết, chỉ cần kiên trì dùng linh lực của mình nên quan tài đen và bên
trong mệnh thi này, như vậy cuối cùng có một ngày quan tài đen cùng mệnh thi
đều sẽ do y thao túng sử dụng.
Chỉ
cần có thời gian là Diệp Cửu Thu liền dán lên quan tài đen, tranh thủ không lúc
nào là không dùng linh lực của mình nuôi dưỡng quan tài đen cùng mệnh thi, chờ
mong một ngày nào đó không lâu y có thể mở quan tài đen, triệu hoán mệnh thi
của mình.
Chỉ
là xem ra trước mắt những nỗ lực của y hình như đều là uổng phí.
“Ngươi
cuối cùng sẽ khi nào đi ra? Mười ngày sau nếu có ngươi ở đây, ta thật sự cái gì
cũng không sợ.”
Diệp
Cửu Thu lại một lần nữa tiến vào tu luyện.