Thể loại: Chủ thụ, tương lai, không gian giả tưởng, hoan hỉ oan gia, game online, HE Editor: Rong
Văn án
Bạn bè rủ Tân Lạc chơi một trò chơi thực tế ảo, cậu cũng vừa đăng kí tài khoản xong, ai ngờ lại gặp tai nạn giao thông.
Cậu nghĩ mình đã thăng thiên rồi, không ngờ lại có thể mở mắt ra lần nữa, mà trong tầm mắt của cậu lại không có gì ngoài một màu đen nhánh
Cậu thốt ra tiếng: “Đây là đâu?”
Bên cạnh vang lên một tiếng hét đầy kinh ngạc: “Một quả trứng linh thú như mi thế mà lại biết nói!”
Tân Lạc:?
Sau khi đôi bên đối đáp một hồi, Tân Lạc phát hiện mình đã xuyên đến một thế giới khác, trở thành một quả trứng linh thú của thành chủ.
Vốn tưởng rằng đời này của mình sẽ phải từ người biến thành thú vật, không ngờ một tháng sau, cậu lại trở về thế giới ban đầu.
Thế là liền vui vẻ xuất viện về nhà, lên mạng chơi game.
Và rồi… cậu nghe thấy những cái tên và địa điểm quen thuộc trong tựa game đó.
Tân Lạc:?
Gượm đã, hình như có chỗ nào đó sai sai thì phải.
……
Trong một sự kiện, Thời Minh Chu đã nhận được quả trứng linh thú đầu tiên của toàn server.
Anh vứt ở một xó, chờ nó tự phá vỏ của mình.
Tuy nhiên quả trứng không chịu, kịch liệt yêu cầu dịch vụ trò chuyện.
Vì nghĩ đến phẩm cấp của quả trứng trong tương lai, anh bắt đầu cuộc sống ấp trứng, dần đà hình thành thói quen.
Một tháng sau, quả trứng linh thú cuối cùng cũng phá vỏ.
Linh thú mới nở không biết act cute, không biết gọi anh ơi, chỉ biết ‘àu ú’ hệt như thiểu năng trí tuệ.
Thời Minh Chu dứt khoát đi tìm chăm sóc khách hàng: Linh thú của tôi biết nói nữa.
Chăm sóc khách hàng: Người chơi thân mến, linh thú vốn không biết nói đâu ạ~
Thời Minh Chu: Nhưng lúc nó còn là trứng thì vẫn nói được mà.
Chăm sóc khách hàng: …Càng không có chuyện quả trứng biết nói đâu ạ.
Hai người tranh luận hết nửa này, Thời Minh Chu rốt cuộc hiểu ra một điều: Trứng của anh hẹo rồi.
Người chơi ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy lực chiến top 1 toàn server, thành chủ thành Thương U vận một thân bạch y, ngồi ở trên mái nhà suốt một ngày một đêm.
……
Tân Lạc, người mãi về sau mới hay được tin: “…”
Đồng tử chấn động, cực kỳ muốn đăng bài cầu viện.
“Chuyện là tôi tưởng mình xuyên không, nhưng thực ra là ý thức của tôi tiến vào thế giới trò chơi”, “Chuyện là tôi trở thành quả trứng của một người chơi trong một tháng, đã hứa hẹn rất nhiều điều rồi lại bỏ con giữa chợ”, “Chuyện là tôi bị người nào đó nhận ra, rồi bị chặn cửa”, “Thì… chuyện cũng khá gấp”
Bộ truyện này còn có tên là “Tôi tưởng là mình xuyên không rồi”, “Thành chủ bá đạo và tiểu kiều trứng chạy trốn của anh ấy”, “Đến lượt tôi lên sân khấu làm trứng rồi”, vân vân vân mây~