Tiền Thuận Tâm lang bạt đến nay, đây lần đầu gặp phải kiểu kinh doanh như này.

Thoạt nghe thì có vẻ vô lý, nhưng ngẫm kĩ thì lại tuyệt không sao kể xiết.

Trong game có một chương trình vẽ, chuyện in dấu chân không thành vấn đề.

Chu Minh là ai? Top 1 lực chiến toàn server, vừa không thiếu tiền lại lạnh lùng tàn nhẫn, biết bao người muốn tiếp cận anh nhưng đều bó tay toàn tập, hiện giờ có cơ hội nhận được dấu chân của linh thú nhà anh, ai mà không động lòng cơ chứ?

Đừng nói là fans, ngay cả người qua đường A nghe thấy loại chuyến hiếm có này cũng sẽ tò mò đến hiện trường theo dõi.

Đặc biệt đây còn là con linh thú biết nói duy nhất tính đến thời điểm hiện tại, tuy rằng sau này những linh thú biết nói khác sẽ lục tục xuất hiện, nhưng chỉ cần Chu Minh còn nổi một ngày, linh thú của anh còn cùng anh chinh chiến trong các hoạt động quy mô lớn một ngày, dấu chân này vẫn sẽ còn tăng giá.

Mà đây cũng chỉ là phân tích ban đầu thôi.

Dựa theo nội dung mà bọn Nồi Gang phổ cập và tính cách của quả trứng này, gã đoán khéo về sau con linh thú này sẽ chinh phục tất cả mọi người bằng chính thực lực và sức hấp dẫn của bản thân nó, lúc nổi tiếng rồi thì in một lô dấu chân, tuyệt đối hời to.

Cứ in một lô số lượng giới hạn, chỉ cần "Nguyên Vũ" không dead*, những người yêu thích sưu tầm có thể sẽ tăng giá dấu chân này lên chọc trời, không thấy bộ goods số lượng giới hạn của nhân vật 2D có thể lên đến giá hàng vạn sao!

(*Dead game là cụm từ để chỉ những tựa game từng phổ biến và đình đám một thời trở nên lạc hậu và dần giảm lượt chơi, lượt theo dõi và bị lãng quên.)

Thoắt cái sắc mặt Tiền Thuận Tâm liền nghiêm túc, đứng đắn hẳn ra.

Gã bước đến trước mặt trứng linh thú, vững người khom lưng hành lễ, cung kính nói: "Ba, chuyện làm ăn này ngài cứ giao cho con, con cam đoan sẽ làm đâu ra đấy cho ngài."

Tân Lạc ngẫm nghĩ một lúc: "Nhưng nếu giao cho anh, anh sẽ chia lợi nhuận với tôi đúng chứ? Anh tôi là thành chủ, anh ấy phái người đi làm thì tiền kiếm được đều là của bọn tôi, phải không anh nhỉ?"

Thời Minh Chu sớm biết rằng mình không ngăn nổi cậu, đã âm thầm lập xong phương án đấu giá, khẳng định: "Phải."

Tân Lạc đắc ý: "Anh xem."

Tiền Thuận Tâm: "..."

Mi nói xem, một quả trứng linh thú như mi cần gì lanh lợi thế làm chi? Tổn thương quá đấy.

Gã nói đầy chân thành: "Nhưng ba à, đây là tiêu tiền đúng chỗ mà! Ngài giao cho con, con sẽ làm lan rộng ảnh hưởng nhất có thể, đốt cháy sân khấu, đến lúc đó..."

Nồi Gang Hầm Thịt đạp một cước tới, thầm nghĩ lẽ ra không nên rủ cái thứ này theo.

"Tém tém lại," Anh ta ngắt lời, "Làm chính sự trước."

Tiền Thuận Tâm nghiêm túc: "Đây là chính sự."

Nồi Gang Hầm Thịt không thuyết phục được con hàng này, chỉ có thể nhìn về phía Chu Minh.

Thời Minh Chu nói: "Lát nữa nói sau."

Tiền Thuận Tâm thấy chủ nhân quả trứng đã lên tiếng, chỉ đành thuận ý, tranh thủ thời gian: "Thế chút nữa hai ba con mình bàn bạc chi tiết sau, ngài tuyệt đối đừng quên con đấy nha!"

Trong lúc một người một trứng trò chuyện, Caronte không đợi được hồi âm của người chơi, toan nhấc chân rời đi, bị Ám Hỏa vội vàng gọi lại.

Chờ khi Tiền Thuận Tâm tiếc nuối lùi về vị trí cũ, Ám Hỏa cũng vừa gọi hắn ta đến lần thứ ba.

Caronte hoàn toàn hết kiên nhẫn: "Muốn gì thì nói, còn cản tôi lần nữa tôi liền giết các người!"

Bọn Ám Hỏa đồng loạt nhìn về phía em trai, thấy cậu cũng không hé răng, không khỏi hỏi khẽ: "Em trai, em không muốn nói gì với hắn ta sao?"

Tân Lạc không hiểu: "Chả phải các anh tìm hắn ta sao, liên quan gì đến tôi? Anh ơi?"

Thời Minh Chu vốn chẳng trông mong gì, trả lời: "Không liên quan."

Tân Lạc ngoan ngoãn "Vâng" một tiếng, lại nghe thấy Ám Hỏa nói tiếp "Cứ nói bừa đôi ba câu là được", càng thêm khó hiểu.

Vừa rồi cậu cũng chú ý đến động tĩnh phía bọn họ, nói: "Nếu anh có chuyện cần tìm hắn ta thì nói thẳng đi, gọi hắn ta ba lần mà chả nói năng gì, ấp a ấp úp cứ như định tỏ tình ấy."

Nói đoạn, cậu liền khựng lại, bắt được trọng điểm.

Cậu thầm nghĩ, cũng không phải là không có khả thi.

Gọi đám thân hữu đến đây nửa ngày mà chả thả được cái rắm nào, lần trước sắp bị người ta đánh chết mà vẫn còn rất hí hửng, không phải yêu thì là gì được nữa!

Cậu "Shh" một tiếng: "Tôi đoán trúng rồi?"

Ám Hỏa: "..."

Bọn Thời Minh Chu: "..."

Sau một hồi tĩnh lặng chết chóc, Ám Hỏa nói: "Không phải!"

Mắt thấy Caronte lại định đi, cậu ta thật sự không muốn phí hoài cơ hội này, bèn chủ động khơi chuyện, muốn kéo dài thời gian: "Tôi định hỏi binh đoàn của anh còn nhận người không?"

Caronte ngó cậu ta từ trên xuống dưới: "Không nhận."

Ám Hỏa nói: "Tại sao?"

Caronte có tiếng là độc mồm cộc tính: "Trông cậu chẳng khác nào con gà con mà đòi gia nhập binh đoàn của tôi? Nằm mơ đi!"

Ám Hỏa nói: "Tôi sẽ tập luyện gấp bội."

Mặt Caronte thối hoắc: "Không nhận chính là không nhận, cút!"

Ám Hỏa cố gắng tiếp tục đề tài này: "Thế anh có thể nói tiêu chuẩn nhận người không? Chí ít thì tôi cũng sẽ có mục tiêu để phấn đấu."

Caronte khinh khỉnh: "Cậu mà cũng xứng được nghe cái này sao? Cậu còn chẳng xứng xách giày cho tôi nữa là!"

Ám Hỏa nói: "Tôi... Ài phải rồi, tôi có chứng nhận ma tướng, thực lực nằm ở top đầu đại lục, điều khiển phép thuật cực thạo."

Caronte nói: "Cút!"

Kiên nhẫn của hắn ta có hạn, sẽ không nói mãi một chủ đề với người chơi, cuối cùng nói: "Cả các người nữa, không có việc gì thì cút hết đi, về mà cày ruộng của mấy người ấy, đừng có lảng vảng làm chướng mắt tôi!"

Trái tim của Tân Lạc lỡ một nhịp.

Cậu nghe thấy chú bé đần kia xin việc thì đã biết mình hiểu lầm rồi.

Chuyện của người khác, cậu cũng không tiện xen vào, chỉ có thể đứng nghe bên cạnh, cho đến khi cậu nghe được câu cày ruộng này.

Chu Minh luôn dung túng cậu, thế nhưng lần trước cậu hỏi chuyện trồng hành tây, Chu Minh lại không trả lời.

Điều đó có nghĩa là gì?

Chứng tỏ làm nông là nỗi đau mà anh không muốn nhắc đến đó!

Ngoài ra vừa rồi cậu còn nghe được giọng của Nồi Gang, bọn họ luôn cho rằng số mình không tốt, chẳng phải Caronte vừa cào một nhát vào vết thương của người ta sao?

Cậu có hơi tức giận, không nhịn được kêu lên: "Anh ơi."

Ám Hỏa đang định từ bỏ, nghe thế liền cùng bọn Nồi Gang "soạt" cái nhìn về phía cậu, muốn biết có mở cốt truyện hay không.

Thời Minh Chu cũng rũ mắt nhìn cậu, "Ừ" một tiếng.

Tân Lạc quan tâm hỏi han: "Anh không giận chứ?"

Thời Minh Chu nói: "Không giận, sao thế?"

Tân Lạc nói: "Hắn ta nói anh, em nghe không vui."

Ánh mắt Thời Minh Chu hòa hoãn lại, khom lưng vuốt ve cậu: "Không sao, cứ mặc hắn ta."

Tân Lạc nghe giọng nói của anh đến gần, khẽ bảo: "Nếu không thì cứ khuyên bạn anh bỏ đi, loại binh đoàn này không vào cũng chả sao."

Caronte đang lướt qua bọn họ toan rời đi, nghe được câu này liền vòng lại: "Mi nói lại lần nữa, binh đoàn của ta thì sao?"

Tân Lạc giật cả mình, nói: "Ý tôi là cho dù anh ấy có vào binh đoàn của anh, thì anh vẫn khinh thường anh ấy, đúng chứ?"

Caronte nói: "Đúng vậy."

Tân Lạc nói: "Thế nên tôi mới bảo binh đoàn này không vào cũng được."

Caronte nói: "Đó là vì các người không xứng, không phải là do binh đoàn của ta có vấn đề, lần sau mà còn nói lung tung, ta sẽ giết quách mi."

Tân Lạc nói: "Đừng có mà 'các', anh tôi là thành chủ, cái binh đoàn kia của anh á, anh ấy chả thèm vào đâu."

Caronte cảnh cáo xong liền định đi, nghe được từ khóa "binh đoàn" thì bèn dừng lại.

Những người này tổ đội đến đây, với hắn ta mà nói thì đều như nhau cả.

Hắn ta đã sớm nhận ra có hai thành chủ ở đây, hừ lạnh: "Thành chủ thì đã sao, chẳng phải trước kia cũng chỉ là tên nông dân quèn thôi sao, đều không xứng xách giày cho ta, cút mau!"

Lửa giận của Tân Lạc "phừng" lên.

Cậu luôn bao che khuyết điểm, người khác chê cậu vài câu thì cũng chả sao cả, nhưng không được quyền chê bạn của cậu.

Nhưng cậu vẫn kiềm chế, dẫu sao hiện giờ cậu chỉ là một quả trứng, combat xong thì người bên cạnh cậu sẽ phải thu dọn tàn cuộc.

Vì thế cậu hỏi trước: "Em có thể mắng hắn ta không?"

Hai mắt của bọn Ám Hỏa sáng ngời.

Đến rồi đến rồi, bắt đầu nạt người rồi.

Thượng Thang Ngư là người từng bị nạt một lần, luôn cảm thấy tính cách đối ngoại của cậu chính là như thế, nhưng nếu đã đi tới nước này, hắn liền lựa chọn yên lặng hóng biến.

Nồi Gang Hầm Thịt nói: "Mắng, cứ mắng vô tư! Đã nhìn hắn ta không thuận mắt từ lâu rồi, yên tâm đi em trai, có chuyện thì bọn anh gánh!"

Tân Lạc nói: "Anh ơi?"

Thời Minh Chu nói: "Tùy em."

Tân Lạc nhớ lại dù sao anh cậu cũng là thành chủ, hẳn là không lầm rồi.

Có lẽ là vì nguyên nhân nào đó mà không tiện giở giọng trước mặt công chúng, cậu đành phải gánh vác trọng trách này: "Mày quay lại cho cha! Mày nghĩ mày là cái thá gì, thành lập được cái binh đoàn thì đỉnh lắm sao!"

Caronte lại bị nhắc trúng từ khóa lần nữa, nhìn về phía cậu: "Mi nói lại lần nữa!"

Tân Lạc nói: "Nói thì nói, bố mày sợ mày chắc! Chẳng phải trước kia mày chỉ là một thằng hộ vệ thôi sao, nói trắng ra chính là gác cổng thành và đi tuần tra, ai cao quý hơn ai!"

Caronte giận dữ: "Mi nói gì?"

Tân Lạc nói: "Tao nói mày gác cổng thành, tao còn nghe bảo là sau đó mày đắc tội với nhà quyền quý ở thành trung tâm, phải hớt hải chạy trốn, rén à? Lúc đó có tè ra quần không?"

Thời Minh Chu: "?"

Đám người Nồi Gang: "!!!" Đỉnh vãi em ơi!

Thời Minh Chu trầm mặc quay sang Nồi Gang.

Nồi Gang Hầm Thịt đón nhận ánh mắt của anh, lắc đầu, này không phải do anh ta dạy đâu à nha!

Caronte nói: "Ta tự rời đi, không có chạy!"

Tân Lạc "Ha" một tiếng: "Rút lui có chiến thuật chứ gì, tao hiểu mà. Mày ngông như thế sao lúc đó lại không đánh với họ tiếp? Tại hèn chớ sao? Tuy trước kia anh tao sống kham khổ, nhưng anh ấy tự dựa vào thực lực của mình để đứng đầu một thành, mày mới là thằng không xứng xách giày cho anh tao!"

Cậu vẫn đang kiềm chế đấy, nếu mà là trước kia, cậu có thể diss đối phương chết tươi luôn, nói: "Binh đoàn của mày, không muốn nhận người là chuyện của mày, từ đầu tới giờ anh tao có chen mồm vào không? Mày thì hay rồi, mắng luôn cả bọn họ một thể, như thế có thỏa đáng không?"

Cậu chỉ muốn nạt đôi câu, nói chút đạo lý, qua qua lại lại rồi cũng thôi.

Nhưng không biết là con hàng này hôm nay tâm trạng không tốt, hay là bẩm sinh đầu óc đã có vấn đề, hay chỉ đơn giản là xem thường bọn họ.

Cho hỏi có mâu thuẫn gì chăng, trả lời: Không, chỉ là coi thường mấy thằng nông dân bọn họ thôi.

Lửa giận của Tân Lạc đã hoàn toàn mất kiểm soát.

"Mày lập được cái binh đoàn thì liền hơn người rồi đúng không? Bọ hung cắm lông gà mà ngỡ mình là chim!"

"Biết bọ hung ăn cứt chứ? Không biết thì tao nói cho mày biết, là từ dành riêng cho mày đó."

"Chờ đó thằng chó, nào về bố mày sẽ treo biển trên cổng thành Thương U: Súc sinh và Caronte không được vào trong!"

Caronte nói một câu, cậu nạt hai câu, nói hai câu, cậu nạt lại bốn câu.

Sau năm hiệp, hai mắt Caronte đã chuyển sang màu đỏ, một lớp hoa văn phép thuật màu lam sẫm lan từ cổ trái lên bên má.

Đoàn người lập tức kích động, vào vị trí chờ khai chiến.

Chỉ nghe Caronte cười khẩy một tiếng cực khẽ: "Có khí phách, chạy đi, ta chỉ cho mi ba cơ hội thôi."

Nói xong câu này hắn ta liền rời đi, bỏ đám người ở lại, mặc bọn họ có kêu gào gì cũng không ngoảnh đầu.

Tân Lạc nói: "Ba cơ hội gì cơ?"

Thời Minh Chu nhắc nhở: "Hắn ta đi rồi."

Tân Lạc có chút sốt sắng: "Mắng không lại em nên đi gọi hội rồi?"

Thời Minh Chu nói: "Hẳn là không đâu."

Anh biết vị trí mà binh đoàn của Caronte đóng quân, hắn ta đang đi về hướng ngược lại.

Tân Lạc nói: "Thế sao hắn ta đi rồi?"

Thời Minh Chu nói: "Không biết."

Tân Lạc "Shh" một tiếng: "Không lẽ hắn mắng không lại em, lại biết đánh không thắng anh nên chém gió một câu rồi chuồn mất? Lần trước hắn ta cũng rời khỏi thành trung tâm như này?"

Thời Minh Chu thuận theo cậu: "Có lẽ."

Tân Lạc nhủ bụng đây chẳng phải là một tên đam mê giả ngầu, nhìn thì ngông nhưng thật ra hèn gần chết sao?

Trận combat mõm này đã tiêu hao lượng lớn tinh lực của cậu, giờ nó vừa kết thúc, cơn buồn ngủ liền nhanh chóng ập đến.

Cậu mơ màng buông một câu "Buồn ngủ" rồi thiếp đi ngay tức thì.

Đám người ngơ ngác nhìn nhau.

Ám Hỏa nói: "Rốt cuộc là tình huống gì đây? Có mở cốt truyện không?"

Nồi Gang Hầm Thịt nói: "Mở rồi đúng chứ? Hắn ta trông có vẻ hơi bất thường."

Tiền Thuận Tâm vê cằm: "Chắc là không đâu."

Gã có mặt trên mọi server, tình báo đến là phong phú, nói: "Caronte có một cơ chế thù hận, bị hắn ghi thù sẽ bị truy sát ba lần.Tôi nghe nói server bên cạnh có người tâm trạng không tốt nên chạy đến mắng nhau với hắn ta, rồi bị ghi sổ."

Thời Minh Chu: "..."

Bọn Ám Hỏa: "???"

"Mẹ kiếp, ý là sao?" Nồi Gang Hầm Thịt nói: "Em trai có lòng ra mặt cho chúng ta, rồi bị hắn ta ghi hận, muốn báo thù?"

Toàn thân Ám Hỏa đều không ổn, sao em trai của bọn họ lại phải chịu nỗi ấm ức này!

Cậu ta hỏi: "Sao cậu không nói sớm?"

Tiền Thuận Tâm nói: "Vừa mới nhớ ra, hơn nữa tôi nào có biết linh thú cũng nằm trong phạm vi báo thù đâu..."

Nói đoạn, gã lập tức hoàn hồn, vội vàng vọt tới trước mặt trứng linh thú: "Ba, bàn chuyện không?"

Thời Minh Chu thu trứng lại: "Em ấy ngủ rồi."

Tiền Thuận Tâm dò xét: "Thế... chúng ta bàn?"

Thời Minh Chu nói: "Phải nghe ý kiến của em ấy."

Tiền Thuận Tâm đành phải từ bỏ, thu trứng của mình lại, cũng đi mất.

Ám Hỏa và Nồi Gang với tư cách là người khởi xướng hoạt động, cũng không ở lại khiến Chu Minh gai mắt nữa.

Trên tinh thần có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, bọn họ đuổi theo Caronte mắng hắn ta, cũng bị hắn ta ghi thù.

Thời Minh Chu không kể cho trứng linh thú tin dữ này.

Nếu người bị báo thù là anh thì tốt, cũng chỉ là bị giết ba lần thôi, nhưng nếu thật sự ghi thù linh thú, anh dự định sau này có đi ngang qua khu vực hoạt động của Caronte thì sẽ thu linh thú lại, phòng ngừa hậu hoạn.

Vì thế tin tức cuối cùng mà Tân Lạc nhận được, chính là Caronte thật sự chuồn đi rồi.

Cậu thầm nghĩ quả thật là một tên hèn, bèn gác chuyện này sang một bên, chuyên tâm chờ ngày nở.

Buổi trưa của bốn ngày sau, vì đống nguyên liệu tạ lỗi của bọn Ám Hỏa và sự cố gắng chào hàng của Tiền Thuận Tâm, thanh ấp nở đã thành công đột phá 90%, số lượng cát mịn đã đến cực hạn, tiếp đến chỉ có thể dựa vào chúc phúc của trận pháp.

Cùng lúc đó, một chiếc máy bay chở nhóm chuyên gia có thẩm quyền đã hạ cánh xuống thành phố X. Tân Hải Dật đặt hai chiếc kính thực tế ảo vào balo, kiên quyết đi đến bệnh viện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play