Vừa nói đến trồng hành tây, bọn Ám Hỏa và Nồi Gang tức khắc lòng không ghen mắt không đỏ nữa, bật cười thành tiếng.
Nồi Gang Hầm Thịt nói đỡ: "Đã hứa với người ta là hỏi gì cũng được rồi mà, sao cậu lại đi lừa trứng thế kia?"
Thời Minh Chu chẳng ừ hử gì.
Dã Lai Vãng chơi game cùng Thời Minh Chu từ ngày đầu, biết rõ ngọn nguồn.
Hắn hãy còn chấp niệm để quả trứng này gọi mình là anh, tươi cười sáp lại: "Mi gọi ta là anh đi, ta kể cho nghe."
Dù lúc tân thủ Ám Hỏa không quen Chu Minh, nhưng vừa hay cậu ta cũng từng làm nhiệm vụ này, tranh thủ nói: "Ta kể cho, gọi ta một tiếng anh đi?"
Nồi Gang Hầm Thịt lập tức chen mồm: "Ta cũng kể được nè, nhân tiện còn có thể kể cho mi chuyện thành chủ Thượng Thanh Ngư làm lừa nữa."
Quả nhiên Tân Lạc đã bị hấp dẫn: "Ai? Làm lừa gì cơ?".
ngôn tình hoànNồi Gang Hầm Thịt dụ dỗ: "Gọi anh trước đi."
Tân Lạc vừa bị Chu Minh từ chối nên đã biết mình chuyện mình hỏi không thích hợp.
Cậu rất biết cách dỗ dành người khác: "Chỉ cần anh tôi đồng ý, tôi sẽ gọi."
Thời Minh Chu nói: "Không đồng ý."
Tân Lạc không chút nghĩ ngợi: "Thế thì em không gọi, em chỉ nghe lời anh thôi!"
Thời Minh Chu hài lòng: "Ngoan."
Đoàn người Dã Lai Vãng lại ghen đỏ mắt.
Ai lại không thích một quả trứng linh thú vừa ngọt ngào vừa vâng lời, lại còn biết gọi "anh ơi" cơ chứ?
Tân Lạc không phải kiểu người sẽ chịu thiệt, dỗ ngọt người ta xong liền đòi thù lao: "Anh ơi, anh có biết vụ làm lừa không?"
Thời Minh Chu nói: "Biết."
Tân Lạc hỏi: "Chuyện này có nói được không ạ?"
Thượng Thang Ngư không online buổi trưa, Thời Minh Chu và hắn không quá thân, bèn nhìn thoáng qua Nồi Gang, người có quan hệ khá tốt với hắn.
Nồi Gang Hầm Thịt vừa bị từ chối nhưng cũng chẳng hề chấp nhặt, cực kỳ thẳng thắn: "Chả có gì không nói được cả, dù sao thì mọi người đều biết mà."
Thời Minh Chu nhớ lần trước Thượng Thang Ngư đến tìm trứng linh thú tư vấn vẫn chưa gửi quà cảm ơn, thế là liền tự quyết mà tính vào chuyện này, tự thuật đầu đuôi cho trứng linh thú.
Tân Lạc thầm nghĩ hóa ra là làm lừa như này, nói: "Thế anh ấy đã việc tốt nha, đáng khen ngợi."
Nồi Gang Hầm Thịt nói: "Không làm không công, có nhận tiền."
Tân Lạc nghe mà thổn thức: "Thế sao."
Xem ra số Thượng Thang Ngư còn thảm thương hơn cả Chu Minh, bọn họ đều là thành chủ xuất thân từ dưới đáy xã hội, chẳng trách lại thành bạn bè của nhau.
Trong lúc chuyện trò, ma thú ở hẻm núi đối diện càng tụ càng nhiều, gầm gừ từng tiếng đinh tai nhức óc.
Thời Minh Chu nói: "Sắp bắt đầu rồi."
Tân Lạc hiểu ngay, tranh thủ nói trước khi bị thu lại: "Anh ơi, em lo cho anh lắm, anh nhất định phải cẩn thận, phải bình an vô sự về nhà nha, anh còn phải nhìn em nở nữa đó."
Thời Minh Chu "Ừ" một tiếng.
Bọn Dã Lai Vãng dõi theo bên cạnh, chỉ cảm thấy khung cảnh này nó quen đến lạ, một cảm giác chua chát và nghẹn ứ thân thuộc lại dâng lên trong lòng.
Bọn họ chợt hoảng hồn, muộn màng nhận ra đây chẳng phải là cảm giác bị đôi chim cu ngọt ngào thồn cơm chó mà họ thường phải nếm trải sao?
Không thể nói là chẳng hề liên quan, chỉ có thể nói tiên sư nhà nó giống y xì đúc luôn!
Đám người lập tức căm hờn.
Đều là chó độc thân với nhau, sao cậu lại có thể cho bọn tôi ăn cơm chó được thế?
Lúc này Tân Lạc mới nhớ đến bọn họ, nói: "Với cả mọi người nữa, các anh cũng phải..."
Thời Minh Chu đang vươn tay thu hồi cậu, thế nên đoạn phía sau liền mất hút.
Ám Hỏa sốt ruột: "Làm gì đấy, cậu để cho nó nói xong coi!"
Nồi Gang Hầm Thịt nói: "Đúng đấy, sao lại ngắt ngang tâm ý của người anh em của bọn tôi chứ!"
Thời Minh Chu hờ hững quét mắt nhìn bọn họ, lại thả trứng ra lần nữa, ra hiệu cho cậu nói tiếp.
Tân Lạc dặn dò: "Các anh cũng phải cẩn thận nha!"
Mọi người nhao nhao đáp lời, thoải mái hẳn ra, hóa ra đây chính là cảm giác được một bé đáng yêu quan tâm.
Tân Lạc nói tiếp: "Phải chăm sóc anh tôi cho tốt đó!"
Đám người: "..."
Bỏ đi, dù sao cũng là trứng của người ta, cớ chi phải tự rước nhục vào thân chứ?
Đến đây bọn họ liền ổn định lại, chuyển sự chú ý sang chuyện chính.
Rừng rậm Sri chiếm diện tích rộng lớn, gần như là gấp ba thành Thương U.
Nếu toàn bộ đường biên đều là điểm có thể đột phá thì người chơi sẽ bị phân tán, không dễ tác chiến, vì thế theo thiết lập bối cảnh, nơi này có một trận pháp cực lớn dưới lòng đất, vận hành quanh năm, ngăn chặn sự lây lan của pháp thuật đen, đồng thời cũng có thể phòng ngừa ma thú biến dị xông ra đả thương con người.
Bầy thú bạo động lần này đã liều mạng tấn công trận pháp, tông hỏng vài chỗ, thế nên mới có sự kiện khẩn cấp hôm nay. Hệ thống đã công bố vị trí bị tiến công mạnh và yếu nhất, đám Thời Minh Chu đang đứng ở điểm tiến công mạnh nhất, tụ tập toàn là đại lão.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn xa, chỉ thấy mây đen giăng kín, từng áng từng áng nặng nề trĩu xuống.
Mùi ẩm ướt trong rừng rậm bị cuồng phong cuốn tới, xộc vào khoang mũi, bên kia vách núi không ngừng phát ra âm thanh "lộp bộp", tức khắc, đá vụn bị ma thú hệ Thổ điều khiển đã ngưng tụ giữa không trung, tạo thành một cây cầu đá rộng ba thước, nện lên mặt đất phía bên này, bụi mù tứ tung.
Bên tai chỉ nghe thấy tiếng chúng thú gào rú, ma thú bước qua cầu đá, vụt về phía bọn họ.
Cảnh tượng trong kính thực tế ảo được xây dựng rất sát thực tế, cảm quan cũng cực kỳ chân thật, dường như nhoáng cái họ đã thật sự tiến vào chiến trường của một thế giới khác vậy.
Hiểm nguy khơi dậy nhiệt huyết, Ám Hỏa là người đầu tiên nhào đến, rút kiếm nói: "Các anh em, xông lên!"
Hai bên chẳng cần phí lời, quyết đoán lao lên giao chiến.
Ngoài những con ma thú da dày thịt béo, bọn họ còn phải đối phó với đám phiến quân thường xuyên bắn lén phía bên kia. Lúc đến, Chu Minh đã nói anh bị ràng buộc với nhiệm vụ thành chủ, họ lập tức hiểu được phần thưởng sẽ tăng gấp đôi, bèn gia nhập đội ngũ của anh không chút do dự, hiện giờ cũng đã đứng về phe đối lập đám phiến quân.
Ám Hỏa nói: "Khứa đánh xa hệ Băng bên kia phiền vãi, bị đánh trúng liền giảm tốc, ai đi giết nó đi!"
Dã Lai Vãng là tấm chiếu từng trải, nói: "Tiểu thủ lĩnh của phiến quân, không giết được, chỉ có thể đánh lui."
Ám Hỏa hỏi: "Sau đấy lần sau lại quay lại tiếp?"
Dã Lai Vang cười nói: "Đúng đấy."
Nồi Gang Hầm Thịt "chậc" một tiếng: "Thành chủ quả là không dễ làm ha, sao lúc trước tôi lại lập bang ở thành Sách Hải thế nhỉ? Bên đó toàn là nước, xem tình hình này, chờ đến khi tôi đủ điểm làm thành chủ thành Sách Hải, cá chắc sẽ phải té nước với phiến quấn, mẹ kiếp!"
Người bên cạnh tiếp lời: "Cậu có thể không làm mà."
Nồi Gang Hầm Thịt nói: "Thế thì không được, làm một ngày cũng là làm, cùng lắm thì lúc phiến quân kéo đến tôi liền ôm tiền bỏ chạy, trả ngôi vị lại cho người ta. Làm người ấy mà, quan trọng nhất là phải vui."
Cả đội lập tức phá lên cười.
Kênh thế giới cũng náo nhiệt không kém, từ gọi người, kêu cứu, vừa online không hiểu mô tê gì, đến cả lời nhắn cổ vũ cho các đại lão từ xa, gi gỉ gì gi cái gì cũng có.
Một số người là nhân viên văn phòng, hết giờ nghỉ trưa nên không thể không offline, một số khác thì bị bè bạn kêu online, bổ sung đội viên liên tùng tục.
Đại chiến kéo dài hơn một giờ, đã thành công đánh lui bầy thú.
Khung cảnh chung quanh hẻm núi đều đã tan hoang, phải mất một thời gian nữa mới có thể dần trở lại nguyên trạng.
NPC của thành Thương U tiến lên sửa chữa trận pháp, người chơi đi theo binh lính, trở về doanh trại gần làng.
Người dân của các thôn làng đều chạy đến, cảm kích gửi tặng cả tá đồ vật, nhân tiện băng bó cho các binh sĩ bị thương, quan tâm hỏi han người chơi có bị thương gì không.
Người chơi cũng phản ứng rất tích cực, vì đây là mấu mốt quyết định có thể mở manh mối hay không.
Ám Hỏa đã trốn làm một lúc, nhận thưởng xong liền nhanh chóng offline.
Trước khi đi, cậu ta toan đề nghị Chu Minh thả trứng linh thú ra tán gẫu với NPC, chợt nghe thấy thông báo nhắc nhớ, chứng tỏ đã có người chơi mở manh mối trước một bước.
Cậu ta nhìn đám người nhộn nhịp ở phía xa kia, nuốt lời về, cũng không kịp nhìn kỹ nội dung, chào tạm biệt rồi liền offline.
Đám Thời Minh Chu mở trang khám phá, nhìn thấy manh mối mới.
Manh mối này được mở vì đợt tấn công của bầy ma thú, người chơi tán gẫu với NPC về chuyện sinh sản, thế nên nội dung bên trên cũng liên quan đến vấn đề này, viết là có một số linh thú nếu được nuôi dưỡng tốt thì có khả năng sẽ phát sinh thời kỳ động dục, chủ nhân có thể dùng dược phẩm giúp nó xoa dịu, cũng có thể thử để nó giao phối với linh thú khác, có lẽ có thể mang thai, tạo ra một sinh mệnh mới.
Từ được sử dụng là "có thể" và "có lẽ", họ liền hiểu rằng chuyện này không phải là một trăm phần trăm, nó chỉ có một xác suất nhất định mà thôi.
Nồi Gang Hầm Thịt đọc xong liền đóng lại, vừa mở rương vàng hệ thống thưởng vừa bình luận: "Mấy chuyện buồn ngủ gặp chiếu manh này chả bao giờ đến phiên tôi đâu, tôi... Đệt!"
Dứt câu, bọn Thời Minh Chu liền nhìn thấy ID của anh ta hiện lên kênh chat.
Hệ thống đăng một dòng thông báo vàng rực, anh ta đã mở được một quả trứng linh thú.
Người chơi trong doanh trại tầm này đều rất hận thù khổ đau với ghen tuông, nhưng cũng tâm phục khẩu phục.
Tuy rằng trong giai đoạn khám phá, bất kỳ ai cũng có thể phát hiện ra manh mối, nhưng các vật phẩm liên quan khả năng cao đều là nhận được từ trong rương vàng, mà chỉ khi làm nhiệm vụ ở chế độ khó, hoặc khi đánh lui ma thú giống như hôm nay được chấm điểm cao thì hệ thống mới thưởng cho rương vàng. Như quả trứng nhận được từ nhiệm vụ hằng ngày của Thượng Thang Ngư chẳng hạn, chắc chắn cũng là vì hắn đã chọn chế độ khó.
Các đại lão dựa vào thực lực để lấy phần thưởng, bọn họ nghiễm nhiên đều phục.
Vì đi cùng Thời Minh Chu, bọn Dã Lai Vãng cũng bị ràng buộc vào nhiệm vụ thành chủ, phần thưởng nhận được toàn là rương vàng.
Cả bọn vội vàng mở hết quà ra, cơ mà nửa quả trứng cũng không thấy, nhìn về phía Nồi Gang: "Không phải cậu bảo số mình đen lắm à?"
Nồi Gang Hầm Thịt cười ha hả, vui vẻ thả trứng linh thú, ngồi xổm xuống, kêu: "Cục vàng ơi?"
Trứng linh thú không có động tĩnh.
Nồi Gang Hầm Thịt nói: "Dậy dậy, ta là ba của con nè."
Trứng linh thú vẫn sừng sững đứng đó.
Nồi Gang Hầm Thịt cũng biết chuyện của Thượng Thang Ngư, bèn nhìn về phía Chu Minh, định cho trứng nhà anh ra xem thử tiềm năng của quả trứng này.
Tiếc là đối phương đã ngủ, Thời Minh Chu gọi vài tiếng nhưng không nhận được hồi âm, buông một câu tối rồi nói sau, cũng offiline.
Tân Lạc ngủ đến tận khuya như thường lệ, thức dậy thì hay tin họ đã về cung điện.
Cậu hỏi: "Anh ơi, anh không sao chứ? Không bị thương chứ?"
Thời Minh Chu nói: "Không."
Tân Lạc nghe giọng anh vẫn như thường, yên tâm: "Đã bắt được phiến quân chưa?"
Thời Minh Chu nói: "Không, chạy rồi."
Tân Lạc an ủi: "Không sao cả, anh à, em sẽ cố trở nên mạnh mẽ hơn."
Cậu nịnh hót: "Chờ sau này em lớn rồi, em sẽ giúp anh bắt bọn chúng về!"
Thời Minh Chu "Ừ" một tiếng, vươn tay vuốt ve cậu.
Nồi Gang Hầm Thịt vừa tới gần liền nghe được câu này, toan ghen tị theo thói quen, bỗng nhớ lại anh ta cũng là người có trứng, tức khắc sáp lại: "Em trai, mau giúp anh xem quả trứng này của anh có tiềm lực nói chuyện không với!"
Tân Lạc bị đánh úp: "...Hả?"
Nồi Gang Hầm Thịt cười ha hả: "Hôm nay anh trai em là anh đây vừa có được một quả trứng linh thú đó!"
Tân Lạc bỗng thấy sét đánh giữa trời quang: "Không phải anh cũng đi đánh giặc sao?"
Nồi Gang Hầm Thịt nói: "Đúng đấy, cuộc đời này đầy rẫy bất ngờ, mau xem giúp anh đi!"
Tân Lạc khéo léo đáp: "Tôi nhìn không ra, phải dựa vào sự nỗ lực của bản thân nó."
Nồi Gang Hầm Thịt hiểu ngay tức thì: "Thế có nghĩa là nếu anh chăm sóc cẩn thận, thường xuyên hàn huyên với nó giống như Lão Ngư thì một ngày nào đó nó sẽ đáp lại anh?"
Tân Lạc nói: "...Có thể."
Nồi Gang Hầm Thịt khoan khoái nói ô kê, vui vẻ rời đi.
Tân Lạc: "..."
Cậu chợt ý thức được một vấn đề rất chi là nghiêm trọng.
Nếu tình thế cứ tiếp tục phát triển như này, có khi chả cần đợi đến sau này người khác sẽ ngấm ngầm bình phẩm cậu đâu, nói không chừng đám người bị cậu bịp kia đã lôi cậu đi nướng trước từ thuở nào rồi!