Bây giờ mới hơn năm, sáu giờ chiều, sắc
trời đã nhuộm một lớp màu xám.
Những cơn gió khô lạnh thổi qua khiến
người đi đường run rẩy liên tục, nhưng trường trung học Sùng Duệ lại bao trùm
bầu không khí náo nhiệt, hoàn toàn khác với thời tiết rét lạnh ngoài kia.
"Các em, yên lặng nào, những ngày
nghỉ phải chú ý…"
"Dạ dạ dạ, chúng em biết rồi
ạ!"
Lời chủ nhiệm lớp bị một nam sinh
nghịch ngợm cắt ngang.
Ông bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhìn các học sinh dưới bục giảng ồn ào
ầm ĩ, ông cũng không ngăn lại.
Niềm vui thời học trò cũng chỉ đơn giản
vậy thôi - kỳ nghỉ, hơn hai tuần hay chỉ ngắn ngủi vài ngày cũng đã đủ làm cho
bọn trẻ vui vẻ đến vậy.
Hứa Linh vừa đeo cặp sách về đến nhà,
đã thấy bố mẹ Hứa thu xếp hành lý xong xuôi hết cả.
"Bé Cừu mau thay quần áo đi con,
lát nữa xuống máy bay sẽ bị lạnh đấy."
Mẹ Hứa nói xong liền nhét khăn quàng cổ
vào vali.
"Vâng."
Hứa Linh ngoan ngoãn đáp một tiếng.
Không bao lâu, gia đình cô đã sửa soạn
kỹ càng rồi đi ra sân bay.
Ngồi máy bay hơn bốn tiếng, khi Hứa
Linh tới thành phố Huyền Mộc đã hơn tám giờ tối.
Thành phố Huyền Mộc lạnh hơn trong
tưởng tượng của Hứa Linh một chút, cô mặc áo khoác lông nhung vẫn không
chịu được mà hít hít mũi.
May mà xe hẹn trước tới sớm, nên cả nhà
cũng không phải chờ trong gió lạnh quá lâu.
Trước cửa biệt thự nhà họ Chu, chú
Xương mỉm cười đón họ vào.
Vừa vào ngồi trong phòng khách, một
chén canh gừng nóng hổi liền được đưa tới cho Hứa Linh.
Hứa Linh đang lạnh, phản ứng của cơ thể
đối với nhiệt độ trong phòng cũng chậm chạp, lập tức cầm bát húp một ngụm canh
gừng.
Uống xong, cả người cô thoải mái hơn
hẳn, cảm thấy cơ thể dần ấm lên.
Cụ bà thấy cô rót mạnh như vậy, khẽ lắc
đầu: "Lỗ mãng."
Hứa Linh đã sớm quen với tính cách
"có gì nói nấy" của bà, không tức giận, ngẩng mặt cười.
Quả nhiên cụ bà không nói gì, chỉ là
trên mặt nở một nụ cười: "Một đường tới đây chắc cũng đói rồi, chuẩn bị ăn
cơm đi."
Mẹ Hứa đi tới, ôm lấy cánh tay bà:
"Mẹ vẫn chờ chúng con ạ?"
Cụ bà chống gậy đứng dậy: "Biết là
tốt rồi."
Trong phòng ăn, trên bàn dài ngồi không
ít gương mặt quen thuộc mà Hứa Linh từng gặp, nhưng cô không biết xưng hô ra
làm sao.
Đang do dự, Hứa Linh đã thấy Chu Tĩnh
Vận hướng về phía mình vẫy tay: "Ngồi chỗ này nè!"
Mẹ Hứa cười, vỗ bả vai cô: "Đi
đi."
Hứa Linh lúc này mới nhảy nhót đi tới:
"Vận Vận!"
"Hì hì, đã lâu không gặp, sao chị
cảm thấ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.