Đầu óc Hứa Linh trống rỗng, chạy một mạch xuống lầu, đứng trước mặt Lục Thầm Chi.

Lục Thầm Chi ôm cánh tay, nhăn mày, sắc mặt khó coi.

Hứa Linh kinh ngạc, vội vàng nâng anh đứng dậy, vẻ mặt bối rối: "Lục Thầm Chi, cậu không sao chứ? Lục Thầm Chi, cậu có vấn đề gì không? Xe cứu thương, gọi xe cứu thương."

"Đợi chút, ở chỗ này."

Lục Thầm Chi giữ chặt tay cô.

"Làm sao vậy? Bị đau tay hả? Để tớ nhìn thử một chút, cậu đừng cử động."

Hứa Linh hoảng đến phát khóc, sốt ruột nhìn chằm chằm vào tay anh.

Bỗng nhiên, bên hông chợt cảm thấy có một bàn tay dùng lực kéo cô lại.

"A."

Hứa Linh bị anh ôm vào trong lồng ngực, khẽ la lên.

Cô vội vàng nói: "Cậu làm gì vậy hả? Tay cậu..."

Giọng Hứa Linh bỗng ngưng bặt, trong nháy mắt đã nhận ra mình bị anh lừa.

Nước mắt không ngừng tuôn ra: "Đồ vô lại! Cậu dám gạt tớ!"

Lục Thầm Chi lại càng ôm cô chặt hơn, nghiêng đầu chặn lại miệng cô.

"Ưm… ưm… ưm.."

Cảm xúc của Hứa Linh đang kích động, không kịp phòng bị đã bị anh hôn bất ngờ.

Tay cô chống lên vai anh, ý muốn đẩy anh ra.

Lục Thầm Chi cầm tay cô, một tay khác lại siết chặt vòng eo cô, làm nụ hôn càng sâu thêm.

Cảm xúc mãnh liệt của Hứa Linh bị cái hôn này khóa chặt lại.

Đầu óc cô trở nên hồ đồ, dần nóng lên. Hơi thở nóng ẩm của anh phả vào mặt của cô.

Lục Thầm Chi hôn cực kỳ mãnh liệt, giống như hoàn toàn muốn khống chế mọi thứ ở cô.

Nụ hôn không ngắn cũng không dài qua đi.

Lục Thầm Chi tách ra. Hơi thở dồn dập nhìn Hứa Linh trước mặt.

Mặt Hứa Linh ửng đỏ, hơi thở cũng chẳng ổn định hơn là bao, ngay khóe mắt còn đọng lại giọt nước mắt.

Lục Thầm Chi thở gấp rồi nở nụ cười. Đưa tay lau đi vệt nước mắt trên mặt cô: "Khóc cái gì."

Nghe vậy, Hứa Linh rốt cuộc cũng hoàn hồn lại.

Cô bắt lấy tay anh, nước mắt lại tiếp tục chảy ra.

Hứa Linh vừa nghẹn ngào vừa nhỏ giọng mắng anh: "Cậu, cậu đồ vô lại, cậu gạt tớ, cậu gạt tớ..."

Lục Thầm Chi lau nước mắt của cô đi, giọng nói trầm thấp mang theo vài phần cưng chiều mà bản thân anh cũng không để ý đến.

"Ừ, tớ là đồ vô lại."

Thấy anh như vậy, Hứa Linh càng không khống chế được mà khóc to hơn nữa.

Hai tay Lục Thầm Chi giữ hai bên má của cô, rồi bất ngờ nở một nụ cười, nói: "Xem như cậu còn biết quan tâm đến tớ, không có quên mất tớ, rất tốt."

Nghe đi, đây có phải là câu mà con người nói r

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play