Động tác của Hứa Linh cứng đờ, hơi
choáng váng, bị dọa sợ rồi.
Miệng cô mấp máy, muốn xác định tầng ý
sâu xa trong câu nói đó, rồi lại không biết được rốt cuộc mình muốn xác định
cái gì.
Một lúc lâu sau, Hứa Linh nắm chặt góc
bàn, cuối cùng cũng phát ra một vài từ đơn vô nghĩa: "Ơ kìa... à…"
Lục Thầm Chi bực bội ngẩng đầu, dường
như cũng bị kinh hãi bởi lời chính bản thân vừa thốt ra.
Anh đứng dậy, đôi mắt đen hẹp dài dao
động nhìn quanh phòng học, rồi vội nói: "Không có gì, tớ về trước
đây."
Hứa Linh cuối cùng cũng phản ứng lại, cũng vội đứng dậy nhường chỗ,
mở miệng: "À ừ ừ… Đi thôi… Tạm… Tạm biệt."
Lục Thầm Chi nghiêng người rời đi, chân
dài sải bước, nhanh chóng ra khỏi phòng học.
Hứa Linh đứng lại một lúc lâu, rùng mình
một cái, cũng vội vàng rời đi, giống như phòng học là con quái vật có thể ăn
thịt người vậy.
…
Thành phố Lan Đồng vào tháng mười một
tuy ban ngày có chút mát mẻ của mùa thu, nhưng đến ban đêm mới thật sự thể hiện
loại thời tiết mà nó nên có ở tháng mười một, những cơn gió lạnh buốt thổi qua
thôi cũng đủ khiến cho người đi đường phải rùng mình.
Tuy nhiên, trong cái thời tiết như này
cũng không ngăn được một số kẻ ngốc đang làm mấy chuyện ngớ ngẩn.
Trong phòng tắm ở căn hộ song lập,
tiếng nước chảy thưa thớt, nhưng tiếc là không thấy được bất kì độ ấm nào.
Nước lạnh từ vòi hoa sen hắt lên người
Lục Thầm Chi, dù là thân hình cường tráng cũng không khỏi run rẩy vài lần.
Lục Thầm Chi lắc đầu, vươn tay quệt
nước, trên gương mặt lộ vẻ đờ đẫn hiếm có. Mười phút tắm nước lạnh vẫn không
giúp anh giảm bớt đi sự bối rối kia được.
Lục Thầm Chi tắt vòi hoa sen, lấy khăn
lau đầu.
Ra khỏi phòng tắm, không khí ấm áp
trong phòng lập tức bao trùm lấy cơ thể Lục Thầm Chi.
Lục Thầm Chi ngồi ở trên giường, khăn
trùm trên đầu, mái tóc ướt sũng dán vào gương mặt trắng nõn, lộ ra một vẻ gợi
cảm khác lạ.
Rõ ràng vừa tắm nước lạnh xong, anh lại
thấy bứt rứt khó chịu, hơi thở như bị kìm nén trong lòng.
Lục Thầm Chi cầm khăn xoa xoa đầu, sau
đó không thể cưỡng lại, không thể tránh khỏi cũng không thể khống chế mà nhớ
lại lời anh đã nói:
"Tớ để ý."
Lục Thầm Chi siết chặt khăn.
Anh để ý điều gì vậy chứ.(Đọc truyện
miễn phí tại ứng dụng T Y T)
Đúng là Lục Thầm Chi luôn xác định, tin
tưởng, chắc chắn mình có một ít, được rồi, hẳn là không dừng lại ở một ít hảo
cảm với Hứa Linh.
Vậy nên anh đã không kiềm chế bản thân,
để cho sự thân mật mập mờ kết nối hai người bọn họ.
Nhưng, đó cũng chỉ là một chút hảo cảm
thôi.
Nhưng nếu lấy kết luận này để làm cơ sở
cho câu "tớ để ý" của anh, thì dường như hoàn toàn không thể giải
thích được.
Suy nghĩ trong đầu Lục Thầm Chi đã rối
thành một mớ bòng bong, anh cảm thấy rằng đáp án đã rất rõ ràng rồi, nhưng anh
vẫn cảm thấy không thể nào hoàn toàn đồng ý với đáp án đó.
Anh kéo khăn che mặt, nằm xuống ghế sô
pha, mặc kệ tóc còn đang ướt sũng.
…
Sáng sớm, trong phòng học, hai cặp mắt
gấu trúc đang ngồi trên ghế, vừa nhìn nhau một cái đã vội quay đi.
Hứa Linh tay cầm ly nước ấm, khẽ ngáp
một cái, vẻ mặt ngái ngủ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.