"Á…"
Hứa Linh giật mình, vội chột dạ nhét áo
khoác vào túi giấy rồi để vào hộc bàn.
Lục Thầm Chi ngồi trên bàn phía sau,
đôi chân dài của anh gác ở chân bàn, mạnh mẽ bao vây lấy vị trí của Hứa Linh.
Hứa Linh nắn véo góc bàn: "Không
có gì."
Lục Thầm Chi hất cằm, trầm giọng:
"Áo khoác của ai?"
Hứa Linh phồng miệng, sau đó mới nhẹ
giọng nói: "Của Chu Nhiên, không cẩn thận làm bẩn, nên giặt giúp cậu
ta."
"Chu Nhiên?" Lục Thầm Chi
nhắc lại, nhìn cô bằng đôi mắt đen láy: "Sao lại vậy?"
Hứa Linh bị anh nhìn đến mức cảm thấy
da đầu hơi tê dại, đành phải cắt đầu bỏ đuôi sự việc khi trưa, chỉ kể về chuyện
ngoài ý muốn kia.
Lục Thầm Chi cười lạnh một tiếng:
"Ngốc nghếch!"
Hứa Linh mím môi, nhỏ giọng: "Ai
da, dù sao cũng không có gì, quăng vào máy giặt là được rồi."
Lục Thầm Chi nhìn cô chằm chằm vài
giây, như thể miễn cưỡng tin tưởng lời của cô.
Anh xuống bàn đứng thẳng dậy, cúi người
nhìn cô nói: "Tránh cậu ta xa ra một chút, bởi vì…"
Lục Thầm Chi đang nói thì dừng lại.
Hứa Linh lẩm bẩm nói: "Tớ vốn dĩ
cũng không nghĩ tới việc muốn gần cậu ta."
Lục Thầm Chi nhướng mày, anh cảm thấy
hứng thú với câu nói này của cô: "Tại sao?"
Hứa Linh từ trước đến nay luôn hoạt bát
vui vẻ, các mối quan hệ rất tốt với mọi người ở trong lớp, nhưng đây là lần đầu
tiên nghe thấy cô nói kiểu chán ghét như thế này.
Hứa Linh nuốt nước bọt, vài giây sau
mới nói tiếp: "Cậu ta rất thích nói xấu người khác, tớ cảm thấy
ghét."
Tay Lục Thầm Chi chỉ vào bàn, tỏ vẻ
đồng ý với câu nói của cô: "Tóm lại cậu phải tránh xa kẻ lưỡi dài như vậy
một chút."
Anh im lặng vài giây, sau đó đưa tay
ra: "Đưa áo đây."
Hứa Linh chớp chớp mắt: "Cậu lấy
làm gì?"
Khóe miệng Lục Thầm Chi giật giật:
"Dù sao cũng là quăng vào máy giặt giặt mà, ngày mai vừa khéo tớ cũng đi
chơi bóng rổ, giúp cậu trả cho cậu ta."
Hứa Linh do dự vài giây, nghĩ đi nghĩ
lại cũng thấy ý kiến này hợp lý, nhanh chóng lấy áo khoác ra đưa cho anh:
"Vậy làm phiền cậu rồi."
Lục Thầm Chi nhận lấy áo, trong mắt lộ
ra chút trêu chọc: "Vậy cậu tính cảm ơn tớ như nào đây?"
"Hả?"
Đầu óc Hứa Linh đúng là chẳng ra gì.
Khóe miệng Lục Thầm Chi khẽ nhếch:
"Ngày mai tan học đến sân bóng rổ cổ vũ cho tớ."
Hứa Linh hơi sững sờ, trường cấp ba Sùng
Duệ mỗi tháng sẽ có một tuần không có buổi tự học vào tối thứ ba. Ngày mai vừa
hay chính là thứ ba - ngày được nghỉ của tháng này.
"Ngày mai sau khi tan học tớ có
thể nghỉ ngơi! Cậu cũng vậy…"
"Được rồi, cứ quyết định vậy
nhé."
Lục Thầm Chi mỉm cười, trực tiếp cắt
ngang lời của Hứa Linh.
Sau đó, anh ném cái áo trong tay vào
góc ghế: "Được rồi, cho tớ về chỗ ngồi."
Chiếc áo bị nhét thành một mớ bùi nhùi
trong túi bóng, Lục Thầm Chi ném như vậy, trong nháy mắt áo đã rớt ra dính đầy
bụi đất.
Hứa Linh bị phân tâm, vứt chuyện thỏa
thuận kia ra sau đầu, kháng nghị nói: "Cậu làm gì vậy hả? Áo bị cậu làm
bẩn hơn rồi kìa."
Lục Thầm Chi ngồi trên ghế, dùng chân
đá đá chiếc túi, vẻ mặt kỳ quái nở nụ cười: "Dù sao cũng bẩn rồi."
"Cậu…"
Hứa Linh nghẹn họng, không thể phản
bác.
Lục Thầm Chi liếc qua: "Cậu biết
cổ vũ như thế nào không?"
Hứa Linh lầm bầm nói: "Biết rồi,
cậu đừng nói nữa, tớ sẽ đi!"
Lục Thầm Chi bật cười, không nói nữa.
…
"Reng reng reng —"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.