Lục Thầm Chi liếc qua.

Là Chu Tịnh Dao.

Anh lạnh lùng nhìn cô ta, trong lòng chợt hiểu ra những nguyên nhân và kết quả của chuyện này.

Đó chẳng qua chỉ là cái gọi là dạy "lễ nghi" xuất phát từ sự ghen tị giữa các cô gái.

Nhưng đáng tiếc, tâm trạng của anh không tốt lắm.

Hứa Linh trốn sau lưng anh, mặc dù đầu óc vẫn còn chưa hiểu hết được sự việc, nhưng vẫn vô cùng hiểu chuyện bước đến phía sau anh.

Chu Tịnh Dao dậm chân, mắt hơi đỏ lên: "Đây là cửa tiệm của tôi."

"Vậy cô nên quản chó của cô cho tốt đi."

Giọng Lục Thầm Chi lạnh lùng.

''Mặc dù nhân viên có chút vấn đề, nhưng không liên quan gì đến chất lượng của cửa tiệm này cả."

Chu Tịnh Dao yếu ớt giải thích.

"Cậu nói cũng đúng." Lục Thầm Chi gật đầu: "Tôi không thích tiệm này, cũng không liên quan gì đến cậu cả."

Anh nắm chặt tay Hứa Linh, trực tiếp đi qua Chu Tịnh Dao.

Hứa Linh cúi đầu, không dám để lộ ra phần nào khuôn mặt.

Vừa rồi cô đã phát hiện chủ của cửa tiệm này là Chu Tịnh Dao, nhưng thật sự không dám lộ mặt ra, sợ rằng những ngày tháng sau này cô ấy sẽ làm khó cô.

Chu Tịnh Dao vẫn muốn nói tiếp, nhưng lại chỉ có thể đứng nhìn bóng lưng họ rời đi.

Cô có chút không cam lòng hét: "Nhưng rõ ràng là cô ta không hiểu gì về những quy tắc và lễ nghi này, vấn đề nằm ở cô ta, của tiệm không có lỗi gì cả!"

Hứa Linh nghe vậy, xấu hổ cúi đầu.

Mắt của Lục Thầm Chi trầm xuống, anh giữ chặt cổ tay cô, đưa cô rời khỏi cửa tiệm.

Thoáng chốc, cửa tiệm chỉ còn lại mình Chu Tịnh Dao cùng với một đám đàn ông không quen biết, cô ta lo lắng đến phát khóc.

Vài giây sau, Lục Thầm Chi trở lại.

Anh đẩy cửa ra, nhìn mấy tên đàn ông kia nói: "Đi thôi."

Lục Thầm Chi lấy cây gậy bóng chày từ tay một người trong số đó, nhìn về phía cô.

Chu Tịnh Dao thấy Lục Thầm Chi vẫn quay lại, còn bảo mấy tên kia đi, có chút kinh ngạc, cũng có chút cảm động, định cảm ơn, mang theo chút giọng mũi khẽ gọi: "Thầm Chi."

Lục Thầm lạnh lùng nhìn cô, đôi mắt đen lại.

Anh đi ra khỏi cửa tiệm, đứng bên ngoài, giơ gậy bóng chày đập thẳng về phía tấm kính.

"Răng rắc —"

Một tiếng động to vang lên, tấm kính vỡ tan thành nhiều mảnh.

Những mảnh thuỷ tinh vỡ văng vào cửa tiệm, gây nên một trận la hét.

Lục Thầm Chi chống gậy bóng chày xuống, hơi cúi người.

Chu Tịnh Dao đã sớm bị dọa cho phát khóc, giờ đang khóc nức nở, những giọt nước mắt lăn dài trên má.

Đôi mắt đen của Lục Thầm Chi không có bất kỳ cảm xúc gì, anh chỉ khẽ liếc nhìn cô ta một cái: "Người nhà họ Chu các cô mới giàu sang được mấy đời, cô là cái thá gì! Cô mà cũng xứng nói tới lễ nghi quy củ sao?"

Chu Tịnh Dao nghe anh nói những lời này, nghẹn ngào khóc lớn hơn, khóc càng lúc càng khóc coi.

Khóe miệng của Lục Thầm Chi giật giật, ném cây gậy bóng chày vào trong tiệm, quay người bỏ đi.

Gậy bóng chày đập vào bàn thủy tinh, lại làm vỡ thêm một cái bàn nữa, mảnh thủy tinh lại bay tung tóe.

Ngồi ở ghế lái phụ, Hứa Linh cảm thấy có chút thấp thỏm.

Lục Thầm Chi bước lên xe, lại quay về hình tượng nam thần lạnh lùng bình thường, giống như người hồi nãy tức giận hùng hổ muốn đập tiệm người ta không phải anh: "Ăn no chưa?"

Hứa Linh bị sự việc vừa rồi làm cho không muốn ăn nữa, gật đầu nói: "No rồi."

Lục Thầm Chi khởi động xe: "Tớ đưa cậu về nhà."

Đi trên đường được vài phút, Hứa Linh mới mở miệng nói: "Thật xin lỗi, là tớ không hiểu những việc này, thật mất mặt, về sau tớ sẽ làm tốt…"

"Không cần." Giọng Lục Thầm lạnh lùng: "Học những việc này có lợi ích gì chứ, gì cũng không được ăn, gì cũng không được làm."

Hai tay Hứa Linh nắm chặt dây an toàn: "Nhưng như hôm nay chẳng phải rất mất mặt à!"

"Vậy như thế nào mới không mất mặt?" Lục Thầm Chi chế nhạo: "Mặc quần áo sang trọng, ăn đồ ăn Pháp, nói giọng London trong nhà hàng Michelin,  trò chuyện về Bach, trò chuyện về Poussin, trò chuyện về Dadaism thì mới không mất mặt à?"

*Johann Sebastian Bach, nhà soạn nhạc và nhạc sĩ người Đức cuối thời kỳ Baroque, một trong những nhà soạn nhạc vĩ đại nhất lịch sử âm nhạc phương Tây.

*Nicolas Poussin, một họa sĩ theo trường phái cổ điển sống ở thời kỳ Baroque Pháp vào thế kỷ 17, một trong những nhân vật quan trọng nhất đối với nền hội họa lúc bấy giờ.

*Hay còn gọi là Dadaïsme, một trường phái văn học tuy chỉ tồn tại một thời gian ngắn nhưng phạm vi rất rộng, có tác động đến tất cả các trường phái văn học hiện đại trong thế kỷ 20.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play