"Ừm, biết rồi."
Một lúc lâu, dưới bóng đêm, Hứa Linh chỉ nghe được một
câu nói đơn giản này.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thầm Chi.
Trên mặt Lục Thầm Chi không vui cũng không giận:
"Thời gian không còn sớm, cậu nên về nhà đi."
"Nhưng mà…" Hứa Linh bắt được vạt áo của anh:
"Tớ…"
Giọng Lục Thầm Chi nhàn nhạt: "Chuyến bay của tớ là
sáng mai."
Anh gỡ tay Hứa Linh ra, xoay người liền nói: "Cậu
đến rồi gọi điện thoại cho tớ, tớ đón cậu."
Hứa Linh ngơ ngác nhìn bóng lưng của anh, miệng nhanh hơn
não: "Lục Thầm Chi —"
Bóng lưng Lục Thầm Chi yếu ớt, ở trong bóng đêm hóa thành
một cái bóng tối tăm.
Bước chân anh không dừng, giọng nói rất nhẹ: "Có tới
hay không tùy cậu."
Hứa Linh luống cuống ôm cái mũ trên đầu, trong mắt vẫn
còn đang ngấn nước.
Hơn mấy giây sau, Hứa Linh ngồi xổm xuống, ôm mũ trên đầu
muốn khóc lại khóc không được, chỉ có thể nghẹn ngào.
Cô không biết nên đối diện với Lục Thầm Chi thế nào.
Lục Thầm Chi nhất định rất ghét cô.
Hứa Linh rất khó chịu, cô không biết nên diễn tả cái cảm
giác khó chịu này như thế nào, chỉ cảm thấy đầu óc mông lung, trong lòng buồn
bực.
Cô nghĩ, bản thân cô không nên đến thành phố Huyền Mộc
nữa, không nên và cũng không xứng nhận sự giúp đỡ của Lục Thầm Chi.
Hứa Linh dùng hai ngón tay đẩy ra một độ cong nơi khóe
miệng.
Vui vẻ đi bé Cừu, nếu không vui vẻ, sau này chạy cũng sẽ
không nhanh nữa.
…
Ba giờ hai mươi phút chiều thứ bảy.
Hứa Linh xuống máy bay, tới sân bay thành phố Huyền Mộc.
Cô cúi đầu, có chút do dự, rồi bước từng bước chân ra
khỏi sân bay.
Ở giữa một nhóm người đứng nghênh đón, một thân ảnh cao
gầy mảnh khảnh hiện lên đặc biệt rõ ràng.
Lục Thầm Chi mặc một chiếc áo thun xám rộng thùng thình, quần
jean rách màu đen, thắt lưng sọc caro đỏ buộc quanh lưng quần, càng làm đôi
chân của anh dài thêm.
Hứa Linh kéo chiếc vali nhỏ, cắn môi, vẫy tay về phía
anh, rồi lon ton chạy đ� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).