Hứa Linh tức đến mức ngừng khóc, cơ thể nhỏ bé đuổi theo muốn đánh Lục Thầm Chi. Nhưng còn chưa kịp đánh trúng thì cả người Lục Thầm Chi hơi lung lay đứng không vững làm Hứa Linh hoảng sợ vội vàng đỡ lấy anh.  

Cô lo lắng hỏi han: "Cậu không sao chứ?" 

Lục Thầm Chi ho vài tiếng, cả người gần như dựa vào Hứa Linh: "Không sao đâu, tớ có chút không thoải mái."

Hứa Linh bị anh dựa vào người làm cho suýt ngã, vội vàng ôm lấy cánh tay của Lục Thầm Chi: "Nè, không phải uống say rồi đấy chứ, tớ giúp cậu gọi…" 

"Bé Cừu!" Chưa kịp nói xong thì một giọng nữ vang lên.  

Hứa Linh nhìn lên thì thấy Chu Tĩnh Vận. 

Cô vội rút một tay ra vẫy vẫy: "Chị Vận Vận, mau đỡ lấy Lục Thầm Chi giúp em với, cậu ấy say rồi!"  

"Lục Thầm Chi uống say rồi á?" Chu Tĩnh Vận sửng sốt, nhìn Lục Thầm Chi mấy giây: "Vậy chị gọi Trương Hiểu Vũ và bảo cậu ta xuống đưa cậu ấy về nhà."

Hứa Linh nói: "Vâng, chị nhanh một chút hộ em."  

Sắc mặt Lục Thầm Chi hơi mê man bởi men rượu, đầu tựa vào vai Hứa Linh, dường như không mở mắt ra nổi. 

"Ôi, người cậu nặng vậy mà còn như thế này." Hứa Linh lầm bầm nói thì dừng lại: "Sao mình lại nói cái này, cậu ấy đang say mà ta."

Cô khó khăn ôm lấy cánh tay và eo của Lục Thầm Chi, chầm chậm di chuyển vào tường. Lúc này, Hứa Linh mới có thể nghỉ ngơi được một chút. 

Cô nhìn Lục Thầm Chi đang dựa vào vai cô, không nhịn được đưa ngón tay chọc chọc đầu anh: "Nhìn thế này, cậu cũng không cao như vậy." 

Vừa nói, Hứa Linh chợt nhớ ra cách đây không lâu anh có ôm cô đến quảng trường. Không biết vì sao, cô đột nhiên cảm thấy trên mặt có chút nóng, tim đập như gõ trống, hơn nữa nhiệt độ cơ thể của Lục Thầm Chi dường như nóng đến mức có thể xuyên qua lớp quần áo, khiến cô cảm thấy đứng ngồi không yên. 

Hứa Linh mím môi, không nhịn được cử động vai. Cái đầu trên vai di chuyển theo hành động của cô.  Hứa Linh nhẹ nhàng xoay đầu nhìn Lục Thầm Chi đang vùi đầu vào vai cô ngủ, dường như không cảm nhận được bất cứ điều gì xung quanh. 

Hứa Linh bắt đầu trở nên nghịch ngợm, lấy bàn tay nhỏ chọc chọc vào đầu anh. Thấy Lục Thầm Chi vẫn không hề phản ứng lại, Hứa Linh lại bạo dạn hơn, lấy cả bàn tay chạm vào tóc anh và xoa nhẹ vài cái.  

Cảm giác giống như xoa một con chó con vậy, Hứa Linh cười khẽ, lại xoa xoa thêm mấy cái nữa: "Bình thường cậu kiêu ngạo thế, mà bây giờ thì ngoan cứ như cún con."

*Nguyên văn: 拽得三五八万,三五八万/2580000 là một từ lóng Bắc Kinh bắt nguồn từ trò chơi mạt chược. "258" là có thể làm tướng, nếu người chơi bốc vào tướng thì có nghĩa là phần thắng sẽ lớn hơn. Vì thế trong lúc đánh mạt chược, nếu bốc được tướng lên thì sẽ trở nên đắc ý, thần thái và giọng điệu cũng rất vênh váo và kiêu ngạo. Vì thế mới có câu nói: người này như kéo được 258 vạn vậy, tức là người này rất kiêu ngạo.

"Sao bây giờ cậu mới xuống? Ở trên đó uống vui đến quên đường về à?"

"Không phải bây giờ tớ đang xuống rồi sao, anh Thầm Chi đâu rồi?"

Âm thanh cuộc trò chuyện ngắn ngủi vang lên sau lưng, Hứa Linh vội vàng rút tay về, ánh mắt đảo qua hơi chột dạ. 

Trương Hiểu Vũ đi tới đỡ lấy Lục Thầm Chi, cười toe toét: "Được rồi, tớ đưa anh Thầm Chi lên kia trước rồi lát nữa đưa anh ấy về nhà.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play