Một ngày trước khi kết thúc tuần trăng
mật, Lật Chi đã bị Cố Cảnh Sâm lừa gạt lăn qua lăn lại mấy lần sau khi thức dậy
vào buổi sáng.
Gần trưa hai người cùng nhau tắm rửa,
sau đó Cố Cảnh Sâm gọi đồ ăn trưa từ khách sạn.
Sau khi ăn uống xong Lật Chi cảm thấy
buồn ngủ liền trở lại giường lười biếng nằm xuống bắt đầu mệt mỏi muốn ngủ.
Cố Cảnh Sâm đến gần nửa người quỳ trên
giường, cười hỏi cô: “Ngủ tiếp sao? Không mua quà cho mọi người à?”
Lật Chi quả thực rất mệt căn bản không
thể mở mắt.
Cô bị anh quấy rầy bất mãn lẩm bẩm hai
tiếng rồi lật người kéo chăn vùi đầu vào trong sau đó liền ngủ mất.
Cố Cảnh Sâm bật cười, anh nhẹ nhàng kéo
chăn xuống cho cô.
Một lát sau liền cúi xuống đặt lên trán
cô một nụ hôn nhẹ.
Lật Chi ngủ rất sâu cũng rất yên tĩnh.
Sau khi tỉnh dậy, bờ biển bên ngoài cửa
sổ sát sàn nối liền với mảng mây hồng lớn, màu đỏ rực rỡ được phản chiếu trên mặt
biển xanh.
Lúc hoàng hôn buông xuống ánh sáng
trong phòng dịu đi rất nhiều.
Lật Chi mắt lim dim ngồi dậy, giọng nói
nhẹ nhàng khan khàn vừa mới tỉnh lại: “Anh hai? Anh hai?”
Không ai trả lời.
Lật Chi dụi mắt chậm rãi xuống giường.
Cô bước ra khỏi phòng ngủ, phòng khách
rộng lớn như vậy không tìm thấy bóng dáng của Cố Cảnh Sâm.
Lật Chi đẩy cửa phòng khách ra.
Anh cũng không có ở đây.
Suy nghĩ của cô vẫn dừng lại ở câu nói
đó của Cố Cảnh Sâm vừa cười vừa hỏi trước khi cô chìm vào giấc ngủ.
Chẳng lẽ là đi cửa hàng miễn thuế rồi?
Rất có thể.
Cửa hàng miễn thuế cách khách sạn nơi
họ ở không xa, rẽ một đoạn liền đến.
Lật Chi không suy nghĩ nhiều, mang giày
đi ra ngoài tìm Cố Cảnh Sâm.
Sau khi ra khỏi khách sạn, Lật Chi bị
gió chiều thổi qua tinh thần trở nên thư thái hơn, lúc này cô mới phát hiện
mình đi tay không ngay cả điện thoại cũng không mang theo.
Nhưng cô biết đường đến cửa hàng miễn
thuế, đi dọc theo con đường đến ngã ba rẽ phải lại đi thêm hai trăm mét nữa
liền đến.
Kết quả là sau khi Lật Chi đến cửa hàng
miễn thuế lại không tìm thấy Cố Cảnh Sâm.
Anh không có ở đây.
Lật Chi ngơ ngác đi ra ngoài, đứng ở
góc đường nhìn xung quanh một lúc mới phát hiện con phố này và những khu vực
xung quanh đều có nhiều các cửa hàng quà tặng.
Anh rất có thể đang ở một cửa hàng nào
đó.
Lật Chi chậm rãi đi trên đường, mỗi lần
đi ngang qua một cửa hàng cô đều mong chờ nhìn vào bên trong xem Cố Cảnh Sâm có
ở đó không.
Bây giờ muốn quay lại khách sạn cũng
không được, bởi vì cô không có thẻ phòng.
Thứ này chắc ở trên người anh.
Lật Chi liền đi như vậy tìm kiếm mảy
may không để ý bản thân đã đi trên một con đường xa lạ.
Đợi đến khi cô phát hiện ra, cô đã
không biết mình đang ở đâu.
Trong lòng Lật Chi hơi hoảng sợ.
Hầu hết người dân ở đây không biết
tiếng Anh mà ngoại ngữ của Lật Chi lại chỉ có tiếng Anh làm cho cô muốn hỏi
đường cũng hơi khó khăn.
Cô cắn nhẹ môi, nhìn chằm chằm vào từng
cửa hàng bỗng nhiên không biết làm sao.
Sau một lúc ngẩn ngơ, Lật Chi nhìn thấy
phía đối diện có một cửa hàng đàn vĩ cầm.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô.
Lật Chi đi qua đường và đi thẳng vào
cửa hàng đàn vĩ cầm.
Sau một lúc chật vật nỗ lực để giao
tiếp với ông chủ, cuối cùng Lật C ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.