Ngoại trừ chuyện "giống cô
ấy" này, trong bữa cơm tối Lật Chi còn biết được rất nhiều chuyện lớn nhỏ
về Cố Cảnh Sâm.
Đều là những chuyện cô chưa từng biết
đến.
Ví dụ như, Carl nói Cố Cảnh Sâm hút
thuốc.
Lật Chi hoàn toàn không biết.
Cô kinh ngạc nhìn về phía Cố Cảnh Sâm,
Cố Cảnh Sâm giải thích: "Bỏ rồi."
Carl tốt xấu gì cũng làm bạn với Cố
Cảnh Sâm nhiều năm như vậy, đã từng học cùng trường nhiều năm, trình độ tiếng
Trung tuy rằng không cao, biết nói tiếng Trung cũng có hạn, nhưng có thể nghe
hiểu không ít.
Cho nên Cố Cảnh Sâm "bỏ rồi"
cái này, anh ấy hoàn toàn có thể hiểu là có ý gì.
Carl nhất thời cười híp mắt nhìn Cố
Cảnh Sâm, dùng tiếng Anh trêu chọc nói: "À...Vì tình cảm chân thành mà
thay đổi."
Cố Cảnh Sâm: "Cậu câm miệng
đi."
Carl vui mừng khôn xiết.
Thấy Lật Chi vẫn có chút tò mò, Carl vô
cùng vui vẻ nói cho Lật Chi biết chuyện của Cố Cảnh Sâm.
Anh ấy nói: "Lionel bị nhiễm thói
hút thuốc lá khi còn đi học, cậu ấy hút thuốc rất thường xuyên."
"Nhưng theo quan sát của tôi, mỗi
lần cậu ấy hút thuốc, cậu ấy vô thức nhìn chằm chằm vào bức ảnh trong ví
tiền."
"Người trong ảnh là cô, cho
nên...Nói cách khác, cậu ấy mượn thuốc giải nỗi khổ tương tư."
Thật sự là một trái rồi lại một trái
bom nặng ký ném về phía Lật Chi.
Bức ảnh nào?
Thời đại này, rất ít người ra ngoài mua
đồ sẽ trả tiền mặt.
Không phải thanh toán bằng điện thoại
di động, thì là thanh toán bằng thẻ ngân hàng.
Lật Chi ngược lại biết Cố Cảnh Sâm sẽ
mang theo ví tiền bên người, nhưng cô chưa từng lật xem ví tiền của anh.
Cho nên cũng không rõ bên trong rốt
cuộc có ảnh chụp hay không.
Lúc này Lật Chi đột nhiên rất muốn nhìn
một cái.
Cô vươn tay về phía Cố Cảnh Sâm.
Cố Cảnh Sâm nghiêng đầu nhìn cô.
Lật Chi dịu dàng nghiêm túc nói:
"Em muốn xem ví tiền của anh."
Cố Cảnh Sâm: "..."
"Không mang theo."
Lật Chi chớp chớp mắt.
Cô nhớ lại cảnh tượng trước khi rời
khỏi khách sạn.
Cô tận mắt nhìn thấy Cố Cảnh Sâm bỏ ví
tiền vào túi quần.
Lật Chi không nói gì nữa, chỉ yên lặng
vươn tay ra, bỏ tay vào túi quần anh.
Cố Cảnh Sâm rõ ràng dừng lại, thân thể
cứng ngắc một chút.
Đáy mắt của anh hiện lên tia kinh ngạc,
còn xen lẫn một chút hưng phấn bí ẩn.
Lật Chi sờ sờ tay, rốt cục lấy ra một
cái ví tiền màu đen.
Mà người đàn ông bị cô sờ tới sờ lui
thần kinh đều căng thẳng.
Lật Chi mở ví tiền của anh ra.
Bên trong cũng không có ảnh chụp lúc cô
đi học.
Mà là một tấm ảnh cưới của hai người
bọn họ.
Lật Chi có chút tiếc nuối.
Thật ra cô rất tò mò, muốn xem anh giấu
tấm ảnh nào.
Cố Cảnh Sâm cầm ví tiền về, nhét lại
vào túi quần.
Sau đó Carl còn nói với Lật Chi, Cố
Cảnh Sâm người này vận đào hoa có bao nhiêu vượng, thậm chí có cô gái tỏ tình
trực tiếp nói muốn cùng anh make love.
Lật Chi: "..."
Cố Cảnh Sâm: "..."
Anh ho nhẹ một tiếng, cảnh cáo Carl
được rồi đấy.
Đêm nay lúc trở về, Cố Cảnh Sâm và Lật
Chi không để Carl lái xe đưa về.
Chỗ ăn cơm cách khách sạn bọn họ ở cũng
không xa, tản bộ 20 phút kém không nhiều lắm là có thể đến.
Lật Chi và Cố Cảnh Sâm đón gió đêm nước
Anh, tay trong tay đi trên đường.
Dọc theo đường đi về phía trước, không
nhanh không chậm.
Lật Chi còn rất để ý đến những chuyện
mà Carl tiết lộ cho cô.
Lúc này không có người khác, cô cũng
không có gì phải cố kỵ, ng� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.