Ngày mai là thứ bảy.
Lật Chi và Cố Cảnh Sâm sẽ đến nhà Tạ
Cảnh Thần để ăn tối.
Ngày hôm đó Lật Chi đã đặc biệt đưa Cố
Cảnh Sâm đến trung tâm thương mại để chọn quà cho Tạ Cảnh Thần và Đan Hi Vi.
Sau khi dạo quanh một vòng cuối cùng
Lật Chi cũng chọn được một đôi tượng trưng bày hình kim đồng ngọc nữ.
Cố Cảnh Sâm rất thích nó vì vậy anh đã
lấy thêm một đôi để đặt ở nhà mình.
Tối hôm đó hai người mang món quà đến
ăn cơm bên nhà của Tạ Cảnh Thần.
Đan Hi Vi và Tạ Cảnh Thần đang chuẩn bị
đồ ăn trong bếp thì nghe thấy tiếng chuông.
Thấy có tiếng chuông cửa Đan Hi Vi lập tức chạy ra ngoài đón Lật Chi và Cố
Cảnh Sâm.
Sau khi thay giày xong hai người theo
Đan Hi Vi vào phòng khách.
Lật Chi đưa món quà cho Đan Hi Vi, cô
ấy mỉm cười đáp lại: “Cảm ơn em.”
Cố Cảnh Sâm không thấy Tạ Cảnh Sâm đâu
thì vội hỏi: “Anh trai em đâu rồi.”
Đan Hy Vi chỉ vào trong bếp: “Anh ấy
đang nấu cơm.”
Lật Chi nghe vậy thì thầy có chút kinh
ngạc, cô chớp chớp mắt hỏi: “Anh Tạ còn biết nấu ăn nữa hả?”
“Anh ấy nấu ăn cũng khá đó.” Lúc nói
câu này trên miệng Đan Hy Vi treo một nụ cười rạng rỡ.
“Hai người ngồi đây một lát đi để chị
đi giúp anh ấy.”
Sau khi Đan Hi Vi rời đi Lật Chi nghe
thấy có âm thanh nhỏ phát ra từ sofa.
Cô quay mặt lại nhìn thì thấy có một
con mèo trắng mập mạp và một con màu cam đang cào cấu cô và Cố Cảnh Sâm.
Lật Chi vui mừng, cô lay tay Cố Cảnh
Sâm rồi ngẩng đầu lên nói với anh một cách vui vẻ: “Có một chú mèo kìa anh.”
“Lại còn những hai con.”
Cố Cảnh Sâm dở khóc dở cười.
Anh biết cô thích chó và mèo có nhiều
lông.
Lật Chi nóng lòng muốn tiến đến vuốt ve
chú mèo nhưng lại sợ làm nó chạy mất cho nên cuối cùng cũng không nỡ xông lên.
Cố Cảnh Sâm kéo cô ngồi xuống sofa.
Anh ôm chú mèo mập mạp đó đặt lên đùi
Lật Chi rồi giới thiệu với cô: “Con này tên là Tư Lệnh, nó là của chị dâu
nuôi.”
Sau đó anh lại bế con mèo trắng đặt vào
trong lòng cô nói: “Con này tên là Tuyết Đoàn, nó là do anh trai anh nuôi.”
Hai con mèo trong vòng tay của Lật Chi
rất đáng yêu.
Lật Chi hài lòng tay cứ trái sờ một
cái, tay phải xoa một cái hai chú mèo.
Cô chạm vào hai bọn chúng rồi khẽ cười:
“Mèo con dễ thương quá.”
“Nó có dễ thương bằng Mục Mục không?”
Lật Chi chau mày thành thực đáp: “Không
giống nhau mà.”
“Mục Mục là chó, đây là mèo thì làm sao
mà so được.”
Cố Cảnh Sâm không nóng không lạnh nói:
“Vậy trong mắt của em thì mèo hay chó đáng yêu hơn?”
Lật Chi bĩu môi, cuối cùng để anh hài
lòng cô bèn nói những lời mà anh thích nghe.
“Vẫn là Mục Mục của chúng ta đáng yêu
nhất.”
Cố Cảnh Sâm hài lòng nhếch môi cười.
Sau đó anh đưa tay xoa đầu Lật Chi.
Lần này Lật Chi không uống rượu nữa.
Cố Cảnh Sâm và Tạ Cảnh Thần có uống một
chút.
“Món này ngon quá.”
Lật Chi nghiêng đầu khẽ nói với Đan Hi
Vi.
Đan Hi Vi mỉm cười, cô ấy rất vui khi
Lật Chi cũng thích ăn món mà Tạ Cảnh Thần nấu, cô ấy nói: “Anh Cảnh Thần đã làm
món này đấy.”
“Tay nghề của anh ấy không tồi đó nha.”
Lật Chi thản nhiên khen Tạ Cảnh Thần.
Nhưng cô đâu biết là có người đã thầm
nghi nhớ chuyện này rồi.
“Chị nấu ăn cũng rất ngon.” Lật Chi
thành thật khen ngợi Đan Hi Vi.
Đồng thời cô cũng nghiêm túc suy nghĩ
về chuyện nấu ăn của mình.
Đó là chuyện mà Cố Cảnh Sâm đã từng
phải nếm trải.
Sau bữa tối Cố Cảnh Sâm và Tạ Cảnh Thần
nói chuyện về công ty thì Đan Hi Vi và Lật Chi lại cùng nhau ngồi ăn trái cây.
Sau khi hai người đã dần thân thiết hơn
thì nội dung cuộc trò chuyện cũng trở nên phong phú hơn, hầu như đó là những
chủ đề mà con gái đều quan tâm.
Cuối cùng không biết thế nào mà hai
người nói đến chuyện quà sinh nhật.
Lật Chi muốn học hỏi chút kinh nghiệm
cho nên cô đã hỏi Đan Hi Vi rằng cô ấy sẽ tặng món quà gì cho Tạ Cảnh Thần.
Đan Hy Vi nói: “Em thử xem cậu ấy cần
gì ví dụ như bút, khuy măng sét, cà vạt và một số đồ vật thiết thực khác, mỗi
thứ tặng một cái đi.”
Lật Chi khổ sở gãi đầu rồi cô hỏi:
“Nhưng mà em thấy anh ấy chẳng thiếu thứ gì cả?”
Đan Hi Vi cười nói: “Bọn họ thì có
thiếu thứ gì chứ, chỉ cần thật lòng chuẩn bị quà là được rồi, quan trọng là em
đặt bao nhiêu tình cảm của mình vào trong đó thôi.”
“Anh Tạ đã từng tặng món quà đặc biệt
nào khiến cho chị nhớ mãi chưa?” Đôi mắt trong veo và xuyên thấu của Lật Chi
ánh lên sự tò mò.
Má Đan Hi Vi hơi đỏ, cô ấy gật đầu sau
đó nói với Lật Chi: “Đó là một bức thư.”
Lật Chi cảm thấy có chút ngạc nhiên và
kỳ lạ.
Một bức thư sao?
Trong thời đại công nghệ 4.0 này mà vẫn
có người viết thư tặng bạn gái ư?
Đan Hy Vi nói: “Anh ấy đã tặng chị rất
nhiều món quà có giá trị, hầu như đó đều là những thương hiệu nổi tiếng nhưng
thứ chị thích nhất vẫn là bức thư đó.”
Tình cảm chân thành đó chính là thứ mà
cho dù có đắt tiền đến mấy, dù có là thương hiệu nổi tiếng thế giới cũng chẳng
thể sánh bằng được.
Đột nhiên Lật Chi lóe lên một tia suy
nghĩ, một ý tưởng mới đã được hình thành.
Trên đường trở về hôm đó Lật Chi đã lái
xe, Cố Cảnh Sâm ngồi ở ghế phụ và quay đầu nhìn ra phía bên ngoài cửa kính ô
tô.
Nhưng thực ra thì anh có thể nhìn thấy
được khuôn mặt của Lật Chi đang phản chiếu rõ ràng ở bên cửa kính.
Cả quãng đường Cố Cảnh Sâm không nói
chuyện.
Mà Lật Chi vì suy nghĩ kế hoạch cho
việc tặng quà sinh nhật cho anh mà bẫn luôn im lặng.
Hai người cứ như vậy mãi cho đến khi về
nhà.
Lật Chi lái xe vào gara và đỗ xe.
Cô tháo dây an toàn và bước ra ngoài.
Nhưng Cố Cảnh Sâm thì vẫn ngồi im không
nhúc nhích.
Lật Chi đi vòng qua bên ngoài ghế phụ
rồi mở cửa xe nhìn Cố Cảnh Sâm đang ngồi bất động bên trong đó, cô nhẹ giọng
nói: “Anh hai, chúng ta về đến nhà rồi! Anh...”
Lật Chi chưa kịp nói hết câu thì đã bị
anh kéo đến ngồi trước mặt.
Cánh tay dài của anh ôm lấy eo rồi ép
cô vào lòng anh.
Lật Chi có hơi choáng váng.
Cô cảm thấy anh có chút không bình
thường nhưng cô lại không biết bất thường ở chỗ nào.
“Anh hai?” giọng nói của Lật Chi có
chút cảnh giác: “Anh không sao chứ?”
Cố Cảnh Sâm ôm chặt lấy cô giống như sợ
cô biến mất vậy.
Lật Chi lúc này mới nhận ra anh lúc
trên đường về anh có chút hơi bất thường.
Bình thường anh sẽ trò chuyện với cô
nhưng hôm nay thì Cố Cảnh Sâm lại luôn im lặng.
Chẳng nhẽ là...anh say rượu ư?
Lật Chi cố gắng hết sức xoay người lại
rồi đặt tay lên vai nhìn anh một cách tò mò.
Ngoài mặt anh có chút hơi ửng đỏ còn
lại cô chẳng nhìn thấy sự khác thường nào trong đó.
Cô không biết lúc say rượu anh sẽ như
thế nào, cô mới chỉ được nghe chị Tân Vũ kể là có một lần say rượu rồi nằm một
mình ở trong phòng bao, anh uống đến mức nôn mửa, uống đến mức bật khóc mà
thôi.
Sau khi uống say anh thường rất im lặng?
Cô cũng không rõ.
Lật Chi đưa hai tay lên má của người
đàn ông đang im lặng kia rồi nhẹ nhàng nói: “Anh hai, anh sao vậy.”
Cố Cảnh Sâm vẫn chưa chịu mở miệng, anh
chỉ dùng sức một chút rồi bế bổng cô lên.
Lật Chi chưa kịp cảm thán thì đã thấy
bản thân ngồi trên đùi anh rồi.
Sau đó cánh cửa bị đóng lại.
Hai người lại ở trong không gian chật
hẹp như lúc nãy.
Không khí dường như chảy chậm hơn.
Cô cảm nhận được sức nóng nơi lòng bàn
tay của anh, nhiệt độ đó khiến cho cô càng khẩn trương hơn.
Cố Cảnh Sâm lại chầm chậm trêu đùa cô.
Lật Chi dần dần không còn sức phản
kháng, cô mềm nhũn trong vòng tay anh, hô hấp trở nên không ổn định.
"Anh hai.. anh hai..." Thanh
âm của Lật Chi mềm mại, mang theo chút đáng thương.
Cố Cảnh Sâm hôn cô nhằm át đi những
tiếng thì thầm của Lật Chi.
Khi ý thức của Lật Chi hoàn toàn sụp
đổ, Cố Cảnh Sâm véo eo cô, hôn môi cô thật sâu và cuối cùng lên tiếng.
Anh thấp giọng mơ hồ hỏi cô: "Em có muốn ăn cơm anh hai nấu không?
Lật Chi ngơ ngác hỏi: "Anh hai nấu
ăn không giỏi lắm..."
Cố Cảnh Sâm cắn răng, anh khẽ thở dài
rồi xoa đầu cô: “Anh có thể học mà.”
Hai gò má của Lật Chi ửng hồng, hai tay
ôm lấy cổ anh, cô dựa vào người anh.
Cô vùi mặt vào hõm cổ anh, giọng nói như bị nghẹn lại, cô đáp: “Được.”
Cố Cảnh Sâm ôm cô chặt hơn.
Anh đối xử với cô rất dịu dàng.
Đầu óc Lật Chi trở nên mơ hồ, dường như
cô chỉ thấy giọng nói của Cố Cảnh Sâm bên tai.
Cô có thể nghe rõ ràng từng từ, nhưng
thậm chí lại không thể nói thành câu.
Lật Chi ngẩng đầu, mái tóc dài nhẹ nhàng tung bay.
Trong lúc cô vẫn còn bàng hoàng Lật Chi
thấy anh đang hôn bên tai cô.
Sau đó, cô mơ hồ nghe được anh nói: “Em
muốn cái gì, anh đều cho em hết.”
Em muốn cái gì, anh đều cho em hết.
Lật Chi, anh muốn trở thành người tốt
nhất trong mắt em.
Anh muốn em mãi mãi, em chính là người
đầu tiên chú ý đến anh.
Khi xuống xe Cố Cảnh Sâm ôm cô về
phòng.
Vừa vào phòng hai người đã đi tắm nước
nóng ở trong bồn.
Cho đến khi trở ra thì đã muộn rồi.
Lật Chi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ
trong vòng tay của Cố Cảnh Sâm.
Nhưng Cố Cảnh Sâm không cảm thấy buồn
ngủ chút nào.
Ngay cả khi uống rượu anh vẫn rất tỉnh
táo.
Anh đang dựa đầu vào đầu giường, ôm cô
vào lòng, tâm tư có chút rối bời.
Chuyện tối nay có chút hơi nghiêm
trọng.
Không biết cô có nhận ra không?
Nếu như cô quan sát anh thì sẽ thấy anh
không hoàn hảo giống như cô tưởng tượng, cô sẽ không cảm thấy thất vọng đó chứ?
Tâm trí Cố Cảnh Sâm không thể ngừng
hiện lên những hình ảnh anh bị gia đình phớt lờ hết lần này đến lần khác.
Vì mẹ ruột của anh trai anh qua đời khi
anh còn nhỏ nên bố mẹ và bà nội sẽ luôn quan tâm đến anh trai anh nhiều hơn.
Mọi người đều cho rằng Cố Cảnh Sâm có
bố, mẹ và bà, gia đình lại giàu có và hạnh phúc như vậy, thì ít quan tâm đến
anh cũng không sao.
Và đứa trẻ đã bị phớt lờ đó từ khi có
nhận thức thì không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dùng cách riêng của mình
để giành được sự chú ý của gia đình.
Anh muốn trở thành người giỏi nhất.
Vì thế anh đã liều mạng để học tập, cố
gắng học giỏi tất cả những sở trưởng của anh trai mình chỉ mong bà và bố mẹ sẽ
chú ý đến mình, và nhận thấy sự chăm chỉ và xuất sắc của anh dù chỉ là một chút
mà thôi.
Nhưng trong mắt họ, anh sẽ không bao
giờ tốt bằng anh trai Tạ Cảnh Thần.
Chỉ có Tạ Cảnh Thần mới là tốt nhất.
Cố Cảnh Sâm chỉ có thể trở thành cái
bóng của Tạ Cảnh Thần và không được coi trọng.
Vì không thể đạp đổ được hình tượng của
anh trai cho nên anh đã chọn một cách khác.
Đó chính là trở thành một cậu bé ngỗ
ngược.
Cố tình gây chuyện đánh nhau, giả vờ
ngu dốt và bất tài, và bắt đầu nổi loạn.
Và cuối cùng anh đã thành công.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT