Sau khi cùng nhau tắm xong hai người
mặc quần áo cho thật mát mẻ.
Lật Chi mặc một chiếc áo choàng tắm có
dây đai, còn Cố Cảnh Sâm chỉ choàng đúng một chiếc khăn tắm mỏng.
Cố Cảnh Sâm mở miệng đặt ra quy tắc:
“Chỉ nói lời thật lòng không chơi thách, nếu như không trả lời thì sẽ bị phạt
uống rượu, anh một ly em ba ly.”
Lật Chi không phản đối, nhưng cô đã suy
nghĩ sẵn câu hỏi ở trong đầu rồi.
Lật Chi háo hức nhìn Cố Cảnh Sâm, cô tò
mò như một đứa trẻ rồi hỏi anh: “Anh hai, anh nói là về nhà sẽ trả lời em rồi
đó.”
Cố Cảnh Sâm chỉ đành gật đầu đồng ý.
Trước tiên anh rót cho mình một ly rượu
rồi sau đó uống cạn.
Anh vẫn còn nhớ rõ bản thân mình đã
rung động với cô từ lúc nào, đó là một buổi chiều mùa đông.
Sau khi đi công tác về mẹ Trần đã mua
cho bà Nhạc một món quà, đồng thời bà cũng dặn Cố Cảnh Sâm đem món quà đó đến
nhà Nhạc Sênh.
Khi anh đến lúc đó trong nhà chỉ có một
mình Nhạc Sênh ở trong phòng khách.
Nhạc Sênh đoán là anh đến tìm Lật Chi
để làm gì cho nên mới cười nói: “Lật Chi đang chơi violin trên lầu, bà sẽ gọi
con bé xuống cho con nhé?” Cố Cảnh Sâm từ chối, anh nói với Nhạc Sênh: “Không
cần đâu bà, cháu đến để đưa cho bà thứ này.”
Sau đó anh đưa quà cho bà, đưa xong thì
cũng lập tức quay về nhà luôn.
Tuy nhiên khi vừa bước ra khỏi cửa thì
lại nghe được tiếng đàn của Lật Chi vọng xuống từ trên lầu.
Cố Cảnh Sâm ngẩng lên đúng lúc thấy cửa
sổ tầng hai vẫn đang mở.
Trời chiều đông tuy có nắng nhưng vẫn
có thể cảm nhận được cái lạnh.
Những tấm rèm trắng mỏng đung đưa trong
nắng.
Giữa những tấm rèm tinh khiết đó có một
hình dáng màu đỏ.
Đó là màu đỏ của chiếc áo len mà Lật
Chi đang mặc.
Cố Cảnh Sâm đứng dưới lầu, anh ngẩng
đầu lên nhìn hình bóng đang chăm chú chơi bản nhạc
vĩ cầm say sưa giữa những mảnh sáng và bóng tối bị cắt ra bởi những tấm rèm
không ngừng đung đưa.
Thân hình nhỏ bé xinh
đẹp, dưới sắc vàng của nắng thì nhan sắc đó lại càng nổi bần bật.
Xung quanh cô được bao phủ bởi một vầng
hào quang mỏng.
Khung cảnh đó khiến cho cô không khác
nào một tiên nữ đang lạc xuống dưới trần gian.
Những giai điệu đung đưa đó bỗng lọt
vào tai Cố Cảnh Sâm.
Anh ngây người nhìn về khung cửa sổ đó.
Có lẽ anh cũng đã cảm nhận được Lật Chi
đang nhìn anh.
Cô gái nở nụ cười rồi nghiêng người qua
cửa sổ nói vọng xuống với anh: “Anh hai!”
Định thần lại, Cố Cảnh Sâm phát hiện ra
bản thân mình chỉ đang tưởng tượng mà thôi, anh rất mong Lật Chi sẽ gọi anh một
tiếng “Anh hai.”
Bất chợt Cố Cảnh Sâm cảm thấy có chút
hơi xấu hổ, anh lạnh lùng quay bước rời đi.
Thật ra anh đang muốn trốn tránh đi
khát vọng sâu thẳm nhất trong con người mình mà thôi.
Đó là lần đầu tiên Cố Cảnh Sâm cảm thấy
bản thân có những suy nghĩ về Lật Chi.
Nhưng thực ra anh sớm đã để ý đến cô từ
lâu rồi.
Cố Cảnh Sâm cũng không kể lại chi tiết
chuyện đó cho Lật Chi, anh chỉ tóm tắt lại thời gian và mọi thứ một cách ngắn
gọn mà thôi.
Sau khi nghe xong Lật Chi ngạc nhiên
hỏi: “Anh hai...anh cũng thích em vì em chơi đàn sao?”
Cố Cảnh Sâm lắc � ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.