Đêm nay Lật Chi chìm vào trong một giấc mơ đẹp.

Trong mơ mẹ và bà ngoại đều không qua đời, gia đình cô vẫn hạnh phúc đầm ấm, bố mẹ yêu nhau.

Trong mơ, cô không ra nước ngoài, Cố Cảnh Sâm cũng không bị tai nạn xe, bọn họ thực hiện được lời hứa với nhau, cùng đến Âm Đại học.

Trong mơ sau khi cô và anh tốt nghiệp liền thổ lộ lòng mình rồi ở bên nhau, sau đó không còn tách ra nữa.

Trên bầu trời trong mơ, nắng chói chang, không một gợn mây.

Là ngày nắng mà cô yêu nhất.

Khi vừa mở mắt ra, đã hơn 8 giờ sáng.

Đã lâu Lật Chi không có một giấc mơ nhẹ nhàng thoải mái như vậy.

Cô lăn qua lăn lại trên giường, lăn từ mép giường đến giữa giường, vươn vai, rồi mới nhớ gọi cho Cố Cảnh Sâm.

Lật Chi vội vàng tìm điện thoại dưới gối, gọi cho anh.

Cô ngồi trên giường, hồi hộp đợi Cố Cảnh Sâm bắt máy.

Bàn tay không cầm điện thoại nắm góc chăn hết lần này đến lần khác, trái tim cô nhảy bùm bùm, trong căn phòng yên tĩnh nghe rất rõ, chấn động màng nhĩ.

Lật Chi miệng lưỡi khô khốc nuốt nước miếng.

Sau ba tiếng chuông, cuộc gọi đã được nhận.

Lật Chi khẽ gọi: “Anh hai.”

Cố Cảnh Sâm ở đầu dây bên kia trả lời: “Ừm, tỉnh rồi sao?”

Giọng anh rất dịu dàng, lộ ra chút ý cười.

Lật Chi rũ mắt nhìn con thỏ nhỏ trên chăn, ngoan ngoãn đáp: “Dậy rồi.”

“Muốn ăn gì?”

Trong chốc lát Lật Chi không phản ứng kịp, cô ngây ngốc hỏi: “Hả?”

Cố Cảnh Sâm hỏi lại: “Đưa em đến quán ăn, hay là đem đến cho em?”

Lật Chi: “...”

Cô cảm thấy sẽ làm phiền đến anh, nên nhỏ giọng nói: “Không... Không cần đâu?”

Cố Cảnh Sâm thở dài.

Lật Chi bị tiếng thở dài của anh dọa sợ.

Cố Cảnh Sâm đành phải nói: “Vậy anh đưa đồ ăn vặt hôm qua em để quên trên xe đưa cho em nhé, tiện thể mua bữa sáng giúp em?”

Lật Chi gãi đầu, khẽ nói: “Anh không phải đặc biệt đến đưa đồ ăn vặt đâu, đợi mai đi làm em đến công ty lấy, rồi tiện thể mang về là được...”

Cố Cảnh Sâm chịu rồi.

Anh chỉ muốn tìm một cái lý do hợp lý để gặp cô.

Mà sao lại khó thế.

Cố Cảnh Sâm từ bỏ khéo léo, ném thẳng một câu, nói: “Em xuống lầu cho anh.”

Lật Chi: “!”

Cô lăn xuống giường, đi chân trần chạy đến mép giường, vén rèm nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy Cố Cảnh Sâm.

Hôm nay anh vẫn đi chiếc xe Jeep mà hôm qua anh chở cô về.

Lật Chi vẫn cầm điện thoại trên tay, cô ngơ ngác nhìn chằm chằm vào dáng người đang dựa vào cửa xe kia, cảm xúc trong lòng dâng lên như sóng to gió lớn.

Lật Chi lẩm bẩm nói: “Anh đến từ bao giờ vậy?”

Cố Cảnh Sâm lừa cô: “Cả đêm anh không đi.”

Lật Chi tin thật.

Cô thút thít, nước mắt sắp rơi xuống, giọng nói cũng nghẹn ngào: “Anh hai...”

Cố Cảnh

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play