Lật Chi thay quần áo, súc
miệng xong thì mở cửa ra ngoài.
Sau đó cô vừa mở cửa liền
nhìn thấy Cố Cảnh Sâm.
Anh đang tùy ý dựa vào
khung cửa của cánh cửa đối diện, hơi nghiêng đầu dựa vào tường, đang dùng ngón
tay vuốt màn hình điện thoại.
Lật Chi khẽ giật mình.
Cô còn cho rằng Cố Cảnh
Sâm gọi cô xong đã rời đi, không nghĩ tới anh vẫn luôn đứng chờ ở đây.
Nhất thời cô cảm thấy có
chút xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Tôi còn tưởng là anh đã đi xuống trước…” Cho
nên động tác của cô cũng chậm chạm.
Cố Cảnh Sâm cất điện
thoại như không có chuyện gì xảy ra, anh đứng thẳng người đi về phía trước,
không trả lời cô, chỉ là nói ra sự thật: “Cô bị cảm nặng.”
“Giọng mũi càng ngày càng
nhiều.” Nói có sách mách có chứng.
Lật Chi đi theo phía sau
anh, nhẹ giọng đáp: “Đúng là có một chút.”
Cố Cảnh Sâm bỗng nhiên
quay đầu, hỏi: “Đưa cô đến bệnh viện chích một mũi nhé? Sẽ mau khỏi.”
Từ nhỏ đến lớn Lật Chi sợ
nhất là chích thuốc, mũi kim lạnh xuyên qua da sẽ khiến toàn thân cô cứng đờ,
căng thẳng, da đầu tê dại, thậm chí cô còn muốn khóc vì sợ hãi.
Lật Chi dường như là
không cần suy nghĩ, lập tức lắc đầu liên tục.
Cô vội vàng nói: “Không
cần đâu!”
“Tôi… Còn chưa có nghiêm
trọng đến mức cần phải chích…” Lật Chi nhút nhát nói.
Cố Cảnh Sâm thấy cô sợ
hãi như vậy, anh quay đầu lại, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Anh chỉ là đang trêu chọc
cô.
Thật đúng là bị anh dọa
sợ rồi.
Lật Chi thật sự sợ anh sẽ
dùng thân phận của mình để ép buộc cô, ra lệnh cho cô cùng anh đến bệnh viện
chích một mũi.
Vì vậy cô chạy nhanh
xuống dưới, vượt qua tốc độ của anh, hai chân phi nhanh xuống, quay đầu ngẩng
đầu nhìn Cố Cảnh Sâm nói với giọng điệu nghiêm túc: “Thật sự không có nghiêm
trọng như vậy đâu.”
Giọng mũi của cô rõ ràng
khá nặng.
Lợi dụng chiều cao của
mình, Cố Cảnh Sâm từ trên cao liếc nhìn xem xét cô một cái, thấy cô đang đợi
anh trả lời, liền nghiêm túc nói: “Vậy cô nên cầu nguyện cho kỳ nghỉ này mau
chóng xong đi.”
Lật Chi nghe ra ý
"đừng trì hoãn công việc" từ giọng điệu của anh.
Cô liên tục gật đầu, trả
lời anh: “Được!”
Có Cố Cảnh Sâm ở bên
cạnh, Lật Chi căn bản không có nhìn đường, đương nhiên là cô cũng không có biết
đường.
Cô chỉ lo đi theo anh, dù
sao thì anh cũng sẽ không bị lạc đường, cũng sẽ không để lạc mất cô.
Lúc Lật Chi và Cố Cảnh
Sâm đến nhà ăn, Tô Đường và Hà Chi Ngôn đã ngồi ở bàn ăn chờ họ.
Bốn người cùng nhau ăn
bữa sáng, sau đó Tô Đường liền kéo Lật Chi sang một bên nói chuyện riêng giữa
hai chị em.
Thật ra là Tô Đường đang
quan tâm đến tình trạng của Lật Chi.
Năm đó khi mẹ Lật Chi qua
đời, Tô Đường và những người bạn tốt của cô đều biết chuyện.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.