Trong khoảnh khắc cửa phòng mở ra đó,
Lật Chi vừa đẩy cửa ra đã loạng choạng mò mẫm trong bóng tối đi vào, lười cắm
thẻ điện vào.
Cố Cảnh Sâm vừa vặn cửa, đã bị hành
động đẩy cửa của Lật Chi ở phía sau cửa mà bất đắc dĩ lui về phía sau, lưng dán
lên tường.
Anh tận mắt nhìn thấy cơ thể nhỏ xinh
của cô hơn nửa đêm xông vào nhà của mình, lại còn nghênh ngang như vậy.
Cố Cảnh Sâm ẩn nấp trong bóng tối đi
theo sau cô vài bước, muốn nhắc nhở cô là vào nhầm phòng rồi, nhưng anh vừa mới
mở miệng, Lật Chi đã ngồi xuống giường của anh, bắt đầu mân mê mở túi đồ cô đem
tới.
Cô hoàn toàn không phát hiện ra có gì
không đúng.
Không biết là mộng du hay là uống say
phát điên.
Cố Cảnh Sâm nuốt lại lời nói đã tới
miệng, cứ dựa vào góc tường như vậy, thản nhiên khoanh tay trước ngực, dù bận
vẫn ung dung nhìn chằm chằm cô.
Muốn xem xem rốt cuộc cô muốn làm gì.
Lật Chi lấy bông gòn tẩm cồn từ trong
túi ra, quay mặt với lấy chai nước tinh khiết anh đặt ở tủ đầu giường, đổ một
ít vào nắp chai.
Cô lấy bông gòn tẩm cồn chấm một ít
nước, sau khi pha loãng một ít nồng độ, bắt đầu thoa lên cổ.
Cố Cảnh Sâm nhẹ nhăn mi lại, tiếp theo
nhìn thấy cô bắt đầu thoa lên hai tay và nách.
Rất nhanh, Lật Chi đã ném đồ vật sang
bên cạnh, chui vào chăn ngủ.
Cố Cảnh Sâm chậm rãi đi đến, anh thấp
giọng gọi cô: “Lật Chi?”
Người trên giường ngủ rất sâu, hoàn
toàn không nghe thấy tiếng anh gọi nhẹ.
Cố Cảnh Sâm giơ tay bật đèn ngủ ở đầu
giường, lúc này mới nhìn thấy rõ ràng gương mặt ửng đỏ của cô.
Ban nãy cô dùng bông gòn tẩm cồn để lau
người…
Cố Cảnh Sâm chậm rãi vươn tay, đặt trên
trán cô.
Quả nhiên, rất nóng.
Cô đang bị sốt.
Môi Cố Cảnh Sâm mím lại, mắt tối đi.
Trong lòng bốc hoả.
Nhưng lại không có chỗ phát tiết, chỉ
có thể buồn bực lườm cô một cái, quay người đi vào nhà vệ sinh.
Không bao lâu sau, trong tay người đàn
ông cầm một cái khăn lông được tẩm nước ấm quay lại, cẩn thận đặt nhẹ lên cái
trán nóng hổi của cô.
Lật Chi nhắm chặt mắt lại, cả khuôn mặt
ửng đỏ, hơi thở thở ra cũng nặng nề, còn rất nóng rực.
Bởi vì đêm nay cô uống nhiều rượu nên
không thể dùng thuốc hạ sốt, chỉ có thể tạm thời hạ nhiệt bằng cách vật lí như
vậy.
May là cô không ngốc đến mức say khướt
mà đi uống thuốc bừa.
Cố Cảnh Sâm kéo ghế dựa qua đây, ngồi
bên cạnh trông cô.
Cách một khoảng thời gian sẽ giúp cô
đổi khăn ấm một lần.
Khi không cần thay khăn lông thì sẽ
nhìn chằm chằm cô, trong đầu hiện lên toàn là cảnh cô vừa rồi đầu óc không tỉnh
táo xông vào, ngồi ở mép giường không rên một tiếng nào nghĩ cách hạ nhiệt độ
cơ thể cho mình.
Không khóc không làm loạn cũng không ấm
ức, ngoan ngoãn mà làm chút gì đó, muốn nỗ lực làm cho mình dễ chịu một chút.
Lại vì sao, mà anh khi thấy toàn bộ hành
trình trong lòng lại rất khó chịu.
Cố Cảnh Sâm không khỏi nghĩ đến, cô ở
nước ngoài bảy năm, cũng là như thế này sao?
Khi bị ốm không có người bên cạnh có
thể giúp cô cái gì.
Không biết là nhờ cô dùng bông gòn tẩm
cồn chà lau có tác dụng hơn, hay là anh dùng khăn lông hạ nhiệt cho cô có tác
dụng hơn, hay là cô nằm trên giường đắp chăn che một thân có tác dụng hơn nữa.
Tóm lại, sau khi một đêm trôi qua, cô
cũng đỡ sốt đi dần.
Lúc sáng sớm, Cố Cảnh Sâm dùng tay sờ
trán của cô, đã không còn nóng nữa rồi.
Cuối cùng anh cũng nhẹ nàng thở ra.
Lật Chi ngủ một giấc này rất sâu, nhưng
cũng không phải rất thoải mái.
Chắc là bởi vì uống quá nhiều rượu, dạ
dày khó chịu, hơn nữa lại còn bị sốt, cho nên dẫn đến trong lúc ngủ mơ cô vẫn
đang không ngừng nghĩ các cách để khiến mình có thể dễ chịu chút.
Khi từ từ tỉnh dậy, còn chưa mở mắt ra,
một mùi cồn đã chui vào trong lỗ mũi cô.
Lật Chi nhắm con ngươi nhẹ nhàng nhíu
mày xoay người, ôm chăn trong tay kéo lên, che khuất mũi vào trong chăn, đầu óc
đã chậm rãi hoạt động.
Cô nhớ lại chuyện tối qua mình chạy đi
mua miếng bông gòn tẩm cồn.
Cách dùng bông gòn tẩm cồn lau cơ thể
có thể hạ nhiệt độ này là cách khi đi học cô học được từ mẹ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.