Lật Chi hoàn toàn không nghĩ tới Cố
Cảnh Sâm sẽ ở nhà!
Anh nói với cô “vài ngày tới”, anh
không tiết lộ ngày nào sẽ quay lại không cần cô đến, cho nên Lật Chi đành cam
chịu anh không nói trước cho cô, cô đều yêu cầu tới đây để chăm sóc con chó.
Nhưng mà…
Lật Chi ngơ ngác mà nhìn nhau với Cố
Cảnh Sâm trên tầng hai một lúc, cô đột nhiên buông lỏng con chó chăn cừu ra,
lấy điện thoại di động từ trong túi nhỏ của mình ra, mở WeChat.
Không nhận được tin nhắn nào từ Cố Cảnh
Sâm.
Anh không thông báo cô không cần đến.
Lật Chi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất không phải cô không nhìn thấy
tin nhắn nào đến từ sếp mà mắc sai lầm.
Cố Cảnh Sâm nhìn cô ngây ngốc xem điện
thoại, có chút không nói nên lời xoay người trở về phòng.
Hành trình đến trấn nhỏ lần này không
có tiến triển gì.
Cố Cảnh Sâm đến cả Dương Giang cũng
chưa từng nhìn thấy.
Anh đợi ở cửa nhà Dương Giang hai ngày
ba đêm, ngoại trừ ăn uống tắm rửa ra, căn bản không dám rời đi, sợ bỏ lỡ việc
Dương Giang ra ngoài hoặc về nhà.
Tuy nhiên, sáng sớm hôm nay mới biết
được rằng hiện tại đối phương không ở trong nước, đã ra nước ngoài sống cùng
con gái.
Cố Cảnh Sâm chỉ có thể yêu cầu Dương
Phong đặt vé trở về.
Vì mấy ngày nay không được nghỉ ngơi nhiều
nên Cố Cảnh Sâm rất mệt mỏi, buổi chiều về đến nhà, anh tắm rửa rồi ngủ thiếp
đi.
Cũng không nhớ tới việc nói với Lật Chi
không cần đến đây nữa.
Kết quả, anh còn chưa ngủ bao lâu đã bị
tiếng cười của Lật Chi đánh thức.
Trong khoảnh khắc Cố Cảnh Sâm tỉnh dậy,
anh cho rằng chính mình giống như còn ở trong mơ.
Bởi vì sự tồn tại của giọng nói của cô
khiến anh cảm thấy không chân thật.
Mãi cho đến khi anh ra khỏi phòng, nhìn
thấy cô ngồi dưới sàn phòng khách vui vẻ chơi cùng con chó, Cố Cảnh Sâm mới
hoàn toàn tỉnh táo, lý trí tỉnh táo trở lại, nhịn không được trêu chọc cô, ngữ
điệu trẻ con mà nói câu kia.
Người đàn ông tùy tiện tìm quần áo
trong phòng mặc lên trên người, trước khi rời khỏi phòng ngủ còn có chút để ý
mà khảy tóc phía dưới.
Cố Cảnh Sâm mặc quần đen cùng với áo
hoodie đen đi xuống lầu, anh chú ý thấy Lật Chi đang nằm trơ trọi trong phòng
khách, hai bàn tay nhỏ xoắn vào nhau, thoạt nhìn rất chật chội.
Hoàn toàn không có chút thư thái tự
nhiên nào khi cô ôm chú chó và tùy ý chơi đùa khi anh không ở bên.
Cố Cảnh Sâm bình tĩnh, trực tiếp đi tới
quầy bar gần cửa sổ sát đất.
Lật Chi ở phía sau thấp thỏm lên tiếng,
nhỏ giọng nói: “Thật sự xin lỗi vì đã quấy rầy đến giấc ngủ của học trưởng,
thật sự xin lỗi, không có chuyện gì khác thì tôi đi về…”
Khi cô nói câu này, đôi tay cô lo lắng
nắm lấy dây đeo túi đeo trên vai.
Cố Cảnh Sâm bắt đầu xay cà phê, nghe
được lời nói của cô nói liền ngước mắt lên nhìn.
Nửa tay áo màu vàng sáng được kết hợp
với quần yếm denim màu xanh nhạt.
Ngoại trừ son môi trên miệng, không
trang điểm.
Đầu tóc rối tung với bím tóc một bên.
Vốn cô còn trẻ, ăn mặc như thế này
trông càng trẻ hơn, nhìn qua giống như một tân sinh viên mới vào đại học.
“Cho Mục Mục ăn chưa?” Anh nhìn cô hỏi.
Lật Chi ngơ ngác lắc đầu.
Cố Cảnh Sâm lại hỏi: “Đưa nó đi dạo
quanh chưa?”
Lật Chi lại lắc đầu.
Cố Cảnh Sâm lại hỏi: “Cái gì cũng chưa
làm mà đã muốn đi?”
Lật Chi: “...”
Cô yên lặng xách cặp đi chuẩn bị đồ ăn
cho Mục Mục.
May mắn Lật Chi tự cho con chó chăn cừu
ăn xong, dùng khăn ướt cẩn thận lau khô miệng và khu vực xung quanh giúp nó,
sau đó cô mới cởi dây xích ra.
Lật Chi đang định thắt dây xích cho chú
chó chăn cừu đang vui vẻ đi tới thì nhận ra rằng anh định ra ngoài, Cố Cảnh Sâm
ở quầy bar đột nhiên lên tiếng: “Lật Chi, lại đây.”
Giọng nói của anh lạnh lùng như kim
loại, nghe rất giống một vị quý công tử có khí chất, đương nhiên, bản thân anh
chính là một thiếu gia nhà giàu, tự phụ và lạnh lùng.
Cố Cảnh Sâm không thường gọi tên của
Lật Chi, vì vậy mỗi lần Lật Chi nghe thấy anh gọi cô, trái tim cô sẽ không tự
chủ được đóng băng trong chốc lát.
Cô quay mặt lại, Cố Cảnh Sâm vẫy ta ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.