Anh ho nhẹ một
tiếng, bình tĩnh hỏi ngược lại Lật Chi: “Tôi biết chỗ ở của cô là chuyện rất kỳ
lạ sao?”
“Cô đã quên
Dương Phong vẫn còn tồn tại rồi sao?”
Cố Cảnh Sâm có
lẽ là lần đầu tiên nói dối một cách tự nhiên như vậy, tiện thể còn trêu chọc
Lật Chi một chút.
Giống như đang
nói cô không biết suy nghĩ trước khi đặt ra câu hỏi.
Sau khi Lật Chi
nghe những lời anh nói, cô cảm thấy rất hợp lý.
Những người bạn
mà Dương Phong có thể biết thì Cố Cảnh Sâm cũng có thể biết. Việc biết cô thuê
nhà của đối phương cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Lật Chi không
còn lo lắng về chuyện này nữa, trước khi đóng cửa xe lại còn lễ phép nói với Có
Cảnh Sâm: “Cảm ơn sếp, đi đường cẩn thận.”
Cửa xe bị đóng
lại, Cố Cảnh Sâm một chút cũng không dừng lại mà khởi động xe đi luôn.
Lật Chi xách
theo túi xách bước vào trong tòa nhà, sau đó đi thang máy lên tầng trên.
Vừa về đến nhà,
cô đã thấy Thích Nguyệt đang ngồi ở phòng khách chờ mình: “Thế nào rồi Lật
Lật?”
Lật Chi đứng ở
cửa ra vào thay đôi giày ra, cẩn thận suy nghĩ một chút rồi đáp lại: “Không có
chuyện gì cả.”
Ít ra còn có
rất nhiều thu hoạch may mắn ngoài ý muốn.
Cho dù bây giờ
đó chỉ là một quá khứ không đáng kể tới đối với bọn họ, nhưng cô vẫn cảm thấy
thật hạnh phúc vì đã từng được anh thích.
Bởi vì không ai
biết rằng khi đó, Lật Chi tầm mười bảy mười tám tuổi, cũng yêu thầm Cố Cảnh
Sâm.
Buổi tối hôm
đó, sau khi Lật Chi tắm rửa sạch sẽ xong và nằm xuống giường, cô nhận ra mình
vẫn chưa gửi cho Cố Cảnh Sâm bức ảnh nào.
Ngay lập tức cô
lấy điện thoại ra, mở Wechat lên và gửi cho anh hai bức ảnh chụp lúc nãy.
Vào giây phút
bấm nút gửi đi, Lật Chi thậm chí còn hối hận vì mình đã chụp ảnh một cách quá tùy
tiện.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).