Lén Nếm Thử Quả Vải

CHƯƠNG 17: MUỐN NẾM THỬ (17)


10 tháng

trướctiếp

Cố Cảnh Sâm gặp tai nạn khi đi xe máy.

Cũng là vào ba ngày trước khi hát bài hát tốt nghiệp.

Sao lại có thể trùng hợp như vậy được?

Bộ não của Lật Chi bắt đầu ngừng hoạt động, thông tin bị loạn hết lên.

Trong một đống ký ức hỗn loạn, cô dựa vào sự trùng hợp của thời gian mà chắp ghép lại, mờ hồ đoán ra được một điều gì đó.

Nhưng cô không thể không nghi ngờ, làm sao có thể như thế được?

Lật Chi ngơ ngác nhìn Tô Đường, giống như muốn khẳng định, nhẹ giọng nói: “Anh ấy đi xe máy rất tốt, sao lại có thể xảy ra chuyện được?”

Nói đến chuyện này, Tô Đường khẽ nhíu mày lại, thở dài một hơi rồi nói: “Tai nạn giao thông luôn là tai nạn xảy ra bất ngờ như vậy đấy. Có chạy xe tốt đến đâu cũng không liên quan gì.”

Tô Đường còn chưa kịp nói ra điều mà Lật Chi muốn nghe, cô đã vội vàng hỏi: “Có phải…ở khu vực hay xảy ra tai nạn không?”

Tô Đường cẩn thận suy nghĩ một chút sau đó lắc đầu nói: “Không phải đâu. Lúc đó bọn tớ đã đi tới hiện trường xảy ra tai nạn. Đấy là trên đường đến trường đua mô tô, là một giao lộ rất bình thường.”

Trên đường đến trường đua.

Nghe được những lời này, Lật Chi không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Sau đó cô chợt nhận ra mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Làm sao cô có thể nghĩ rằng anh xảy ra tai nạn là vì đang vội vã đến bệnh viện với bà ngoại?

Bà ngoại qua đời đột ngột như thế, anh không thể nào biết chuyện nhanh như vậy được.

Lúc này Lật Chi mới nhận ra suy nghĩ vừa rồi của mình phi thực tế đến mức nào.

Cô thật sự đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

“Vậy cậu đã hiểu chưa?” Tô Đường đột nhiên sát lại gần Lật Chi, thấp giọng hỏi cô.

Lật Chi cau mày khó hiểu, giống như trái tim của cô đang một dòng nước ngầm xâm chiếm từng chút một.

Cảm giác này giống như hồi nhỏ mẹ đi làm về, mẹ đưa tay nắm chặt thành một nắm đấm, cười nhẹ rồi hỏi: “Chi Chi, đoán xem mẹ đang cầm gì trong tay?”

Điều đầu tiên cô nghĩ đến luôn là kẹo bơ cứng thỏ trắng yêu thích của mình.

Mà vào lúc này đây, làn sóng ngầm đó cũng giống như một viên kẹo bơ cứng lớn màu trắng.

Đó là câu trả lời mà cô mong chờ nhất từ tận đáy lòng mình.

Nhưng nó cũng là một câu trả lời đáng sợ nhất.

Tuy nhiên Lật Chi cũng không hiểu được ý tứ thật sự trong lời nói của Tô Đường là gì, chỉ có thể thắc mắc hỏi: “Hiểu cái gì?”

Tô Đường bất lực giơ ngón tay gõ lên cái đầu nhỏ của cô, thở dài nói: “Tớ nói cho cậu biết, năm đó cậu ta gặp tai nạn xe cộ.”

Lật Chi chớp chớp mắt nhưng vẫn không biết phải làm sao, mở miệng đáp lại một tiếng: “Ồ.”

Cô ngước đôi mắt đầy vẻ trông mong về phía của Tô Đường, ánh mắt giống như đang muốn hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Hát bài hát tốt nghiệp!” Tô Đường cuối cùng đành phải bất lực trước tư duy chậm chạp của Lật Chi.

“Cậu ta đã không tham dự buổi hòa nhạc. Cậu ta cũng không cố ý làm hỏng cuộc hẹn với cậu. Cậu ta gặp tai nạn giao thông, gãy một chân và một tay, não bị chấn động nên chỉ có thể nằm trên giường bệnh.”

“Lúc cậu ta tỉnh lại trên giường bệnh thì đã là đêm trước buổi hòa nhạc rồi. Tớ nghe nói cậu ta đã tỉnh lại vào buổi tối hôm đó, nên một nhóm người bọn tớ đã đến bệnh viện hỏi thăm. Tớ nghe mọi người nói rằng bà ngoại của cậu ta đã qua đời.”

“Mọi người đều cho rằng cậu sẽ không tham gia buổi hòa nhạc.” Tô Đường trầm giọng nói.

Ai mà biết được rằng vào ngày hát tốt nghiệp, Lật Chi, người vừa lo cho tang lễ của bà ngoại ngày hôm qua, lại thật sự đứng trên sân khấu trong bộ váy đỏ tươi.

Lật Chi nhẹ nhàng cong môi dưới lên.

Sau khi Tô Đường nói xong, cô ấy lại giải thích với Lật Chi: “Vào thời điểm Cố Cảnh Sâm g�

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp