Rất nhanh sự hỗn
loạn trong lớp đã thu hút sự chú ý của lão sư. Khi vừa ngẩng đầu lên, vừa đúng
lúc lão sư nhìn thấy con bướm bay lượn giữa không trung thu hút ánh mắt của học
sinh. Bình sinh lão sư ghét nhất học hành mà không tận tâm nên liền răn dạy,
yêu cầu học sinh đuổi con bướm kia ra ngoài. Mà đúng lúc này con bướm lại bay
đến đậu lên vai Kiều Đồng.
Bay đến chỗ ai cũng
được nhưng bay đến chỗ Kiều Đồng giống như đang châm lửa đốt thuốc súng trong
lòng lão sư. Vừa thấy là cậu, lão sư liền trừng mắt nói: "Lại là ngươi!
Bản thân ngu ngốc còn muốn người khác mất tập trung, làm liên lụy đồng môn! Vốn
là gỗ mục thì không thể điêu khắc, trong đầu còn đầy tà đạo. Ngươi nên về nhà
cày ruộng, còn muốn học cái gì?"
Kiều Đồng bị mắng,
trong lòng cảm thấy vô cùng ủy khuất. Cậu gãi đầu, cố gắng giải thích:
"Con không đưa nó đến..."
"... Sư trưởng
dạy dỗ mà ngươi lại dám chống đối?" Lão sư thấy cậu không hề biết hối cải,
trong lòng càng tức giận nên liền lấy thước. Sau đó nổi giận đùng đùng đi tới
trước mặt Kiều Đồng, nói: "Giơ tay ra!"
Kiều Đồng lại gãi
đầu, cậu không do dự liền nghe theo, ngoan ngoãn đưa tay ra. Lòng bàn tay nhỏ
bé của cậu vẫn còn vết bầm từ lần trước. Lão sư lại nâng cao thước, không hề có
ý định sẽ nương tay. Theo ông ấy thấy, trẻ con ngoan cố không dạy bảo được thì
cần phải giáo huấn, mềm lòng mới là hại cậu.
Ngay khi cây thước
nặng nề hạ xuống, bỗng nhiên có một bàn tay khác kéo cổ tay Kiều Đồng sang một
bên, tránh khỏi cây thước.
"Hả?"
Bỗng nhiên bị kéo đi
khiến Kiều Đồng rất kinh ngạc. Mà lão sư thấy thế cũng nhíu mày, quay đầu nhìn
sang thì không biết từ lúc nào mà Kiều Tâm đã đứng bên cạnh Kiều Đồng. Cô bé
bảy tuổi ngửa đầu, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường đang mở to đôi mắt nhìn lão
sư, con ngươi không chút gợn sóng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi. Chính là cô
bé kéo tay Kiều Đồng tránh đi.
Từ trước đến nay,
Kiều Tâm vẫn luôn tôn sư trọng đạo, lễ nghĩa và học hành đều rất tốt. Nhưng thế
nào đi nữa thì lão sư cảm thấy cô bé có một chút đáng sợ. Tiểu cô nương sáu bảy
tuổi, đang nhẽ nên là kiểu trêu gà chọc chó nghịch ngợm, nhưng Kiều Tâm lại
bình tĩnh quá mức. Cô bé không ngông cuồng như những đứa trẻ khác mà đôi mắt vô
cùng lạnh lùng, biểu cảm cũng ít khi thay đổi. Rất giống một con ma nhỏ trên
đường phố.
Bởi vì bị dọa không
ít nên lão sư không kịp mở miệng, Kiều Tâm đã lên tiếng trước một bước, nói:
"So với học sinh không học được thơ văn thì lão sư không có đạo đức làm
thầy mới đáng suy ngẫm hơn. Xin ngài tự kiểm điểm lại mình ba lần. Trước khi
học chữ, phải học đạo đức đã." Nói xong, cô bé lại cúi đầu, giọng điệu
không hề thay đổi: "Thất lễ, xin lão sư thứ tội!"
Những lời sắc bén
này vừa nói ra làm cho Kiều Đồng sớm chiều đều ở cạnh Kiều Tâm còn phải sửng
sốt nói chi đến lão sư. Vốn dĩ Ki ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.