Ngoại trừ đau đớn,
dường như Kiều Sở không thể cảm nhận được bất kỳ điều gì nữa.
Nàng nằm trên
giường, nắm chặt cánh tay Mộc Thanh Phong, liên tục kêu rên. Nàng đau đến mức
nước mắt và mồ hôi hòa chung rồi cùng nhau rơi xuống. Mà Mộc Thanh Phong ngồi ở
bên cạnh giường cũng không tốt hơn là bao. Sắc mặt hắn trắng bệch, cả người đều
phát run, tay hắn nắm tay Kiều Sở, vì lo lắng mà những lời an ủi nàng cũng trở
nên lộn xộn. Thực tế hắn mới giống người cần được an ủi hơn.
Vốn dĩ Mộc Thanh
Phong không nên xuất hiện trong phòng sinh. Khi đó bà đỡ vừa đến thì miệng liên
tục nói: "trong phòng sinh xui xẻo", "máu bẩn của phụ nữ
xui". Thật ra nói những lời này là muốn đuổi Mộc Thanh Phong ra ngoài.
Nhưng bà đỡ vừa nói xong thì thiếu chút nữa đã bị Mộc Thanh Phong ném ra ngoài
trước rồi. Nếu không phải hắn vẫn còn lý trí biết rằng Kiều Sở cần bà đỡ bọn họ
hỗ trợ thì hắn chắc chắn sẽ làm vậy.
Mộc Thanh Phong từng
cho rằng mình không sợ máu. Hắn đã giết rất nhiều người, máu tanh cỡ nào hắn
cũng đã từng ngửi qua nhưng cũng chưa từng sợ. Cho đến giờ hắn mới ý thức được,
hắn không sợ máu là do máu không phải của Kiều Sở mà thôi.
Hắn chưa từng có nỗi
sợ nào lớn như bây giờ. Kiều Sở đau đến mức nào? Kiều Sở mất bao nhiêu máu?
Kiều Sở yếu ớt như vậy, có thể chịu đựng được hay không? Rất nhiều vấn đề vướng
bận trong lòng, mặc dù Cố Minh Xu đã nhiều lần bảo đảm an toàn cho hắn nhưng
hắn vẫn sợ đến mức không dám nghĩ tiếp nữa.
Lúc Kiều Sở đau đến
thét lên, như có thứ gì đó gắt gao đâm vào ngực hắn khiến hắn thở cũng cảm thấy
khó khăn. Rõ ràng nàng đau đến như vậy nhưng hắn không có cách nào chia sớt
cùng nàng. Hắn không thể làm được gì, vô dụng đến mức hắn không thể tha thứ cho
bản thân mình.
Tại sao hắn không
chịu thay nàng được? Tại sao lại không được?
Mộc Thanh Phong cúi
đầu, dán mặt lên mu bàn tay Kiều Sở. Giọng nói tuy run rẩy nhưng không ngừng
nói chuyện với nàng. Nước mắt cũng không kiềm chế được mà rơi không ngừng.
Kiều Sở chịu tra tấn
mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng bình an sinh ra một đôi long phượng, đứa lớn
là trai, đứa nhỏ là gái, đều rất khỏe mạnh. Bà đỡ vui vẻ chúc mừng rồi ôm hai
đứa nhỏ đến trước mặt Mộc Thanh Phong, muốn cho cha của hai đứa nhỏ nhìn một
chút. Nhưng Mộc Thanh Phong không hề có hứng thú với con mình. Thậm chí còn cảm
thấy mình đang bị cản trở, vẻ mặt không vui cũng chẳng thèm liếc nhìn dù một
cái.
Mặc dù Cố Minh Xu đã
nói cho hắn biết Kiều Sở đã ổn rồi nhưng hắn vẫn nắm tay Kiều Sở, nước mắt cũng
không có cách nào ngừng được. Làm sao có thể không có việc gì chứ, Kiều Sở chị ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.