Hiểu được ý tứ của nữ tử áo đỏ, Kiều Sở yên lặng
quay đầu, nhìn lên trời hỏi thăm tiết tháo*. Mà Mộc Thanh Phong cũng thấy rõ khẩu
hình của nữ tử kia, gương mặt nhất thời có chút nóng lên, thuận tay che mắt Kiều
Sở, không cho nữ tử kia dạy hư Kiều Sở.
*Chí khí cương
trực và trong sạch.
Nữ tử áo đỏ thấy mặt Mộc Thanh Phong
hơi phiếm hồng, nhất thời cười càng thêm ngọt ngào mà sung sướng. Thấy Mộc
Thanh Phong đưa bàn tay che mắt Kiều Sở xuống, nàng liền hướng về phía Kiều Sở
làm khẩu hình, nói: "Hắn còn non sao, thật có phúc khí. Khi nào ăn?”
Kiều Sở thấy vậy, sửng sốt một chút,
nhưng cũng rất nhanh nở nụ cười, cực kỳ nghiêm túc đem khẩu hình trả lời lại,
nói: “Chờ thành thân, không xa nữa.”
Trong nháy mắt đó, Mộc Thanh Phong thật
sự có cảm giác xấu hổ phẫn nộ, hắn vội vàng ôm Kiều Sở vào trong ngực, đưa lưng
về phía nữ tử áo đỏ, không cho các nàng tiếp tục trao đổi. Nhưng ôm như vậy, hắn
lại cảm thấy mình không khỏi phản ứng quá khích... Hai cô nương cũng không thấy
ngại, cố tình nhìn hắn làm ra bộ dáng này? Nghĩ như vậy, hắn có chút ngượng
ngùng.
Bây giờ càng tệ hơn chính là, hắn lại
bỗng nhiên có chút hối hận. Biết rằng Kiều Sở sẽ nói chuyện với mọi người về hắn
... Câu hỏi như vậy, hắn... Sao lại vui vẻ... Nói cho cùng, tại sao hắn lại
ngăn cản? Huống hồ, Kiều Sở còn nói, chờ tới lúc thành thân, sẽ nguyện ý đem hắn...
ăn... ăn...
Mộc Thanh Phong cảm thấy mặt mình lại
nóng lên vài phần, lại không muốn để cho người ta nhìn thấy, liền dứt khoát ôm
Kiều Sở chui vào trong chăn, không đi ra.
Kiều Sở bị ôm vào chăn, mặt đang dán
vào lồng ngực Mộc Thanh Phong. Nàng không khỏi cười rộ lên, nhẹ nhàng vòng
quanh eo gầy gò của Mộc Thanh Phong, đem thân thể cọ cọ lên trên, sau đó dán
lên gò má Mộc Thanh Phong vẫn mang theo nhiệt độ, nhẹ giọng nói: "Sao vậy?
Ta nói gì không đúng sao?" Càng thấy hắn như vậy, nàng càng muốn trêu chọc.
Mộc Thanh Phong nghe xong, không được
tự nhiên xoay mặt, nhỏ giọng đáp: "Đều đúng..." Nói xong, hắn dừng một
chút, nhìn nụ cười trên mặt Kiều Sở càng thêm sung sướng, nhịn không được ủy
khuất hừ một tiếng, nói: "Nàng khi dễ ta..."
Kiều Sở nghe xong, cười đồng ý nói:
"Ừ, là ta khi dễ huynh..." Nói xong, nàng bỗng nhiên hôn hắn một cái,
ở trên mặt Mộc Thanh Phong in một dấu nước miếng, nói: "Vậy coi như bồi
thường được không?" Mộc Thanh Phong bỗng nhiên bị hôn, dừng một chút, sau
đó dịch chuyển mặt, nghiêng phần mặt bên kia sang, nhỏ giọng nói: "Bên này
cũng muốn." Giống như một đứa trẻ đòi kẹo.
Kiều Sở thấy thế, cười đến không dừng
lại được, liền mang theo ý cười, trên gương mặt hắn tiến lại gần cũng in một nụ
hôn, sau đó nói: "Còn chỗ nào muốn không?”
“Chỗ nào cũng muốn... Trước cho thiếu,
sau này phải trả..." Mộc Thanh Phong nhỏ giọng đáp, cũng nhịn không được
mang theo nụ cười, sau đó càng cười càng tươi, đồng thời dùng đầu cọ cọ hai má
Kiều Sở: "Thật tốt..." Giọng điệu mang theo ý cười, nhẹ giọng nói.
Đưa tay đè góc chăn cho Kiều Sở, lại
cẩn thận quấn lại cho nàng ấm áp, Mộc Thanh Phong nhẹ nhàng vỗ lưng Kiều Sở, nhẹ
giọng nói: "Ngủ đi, trời đã muộn."(TYT)
“Được.” Kiề ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.