Lúc trước, Mộc Thanh Phong nói
"Một đường hoang vu" Kiều Sở cũng không biết, "một đường hoang
vu" này là sẽ hoang vu đến mức này —— rất khó nói Kiều Sở cùng "Thâm
Sơn lão lâm"* hoàn cảnh này rốt cuộc có nghiệt duyên như thế nào.
*Rừng sâu núi
trở "Không phải nói muốn đi mua thuốc
giải sao?" Kiều Sở nằm sấp trong ngực Mộc Thanh Phong, nhìn chung quanh rừng
cây rậm rạp, nghi hoặc hỏi. Nàng vẫn cho rằng cái gọi là tìm giải dược là đi
tìm danh y nào mua thuốc.
"Không phải mua là muốn đi hái
giải một vị thuốc." Mộc Thanh Phong một mặt trả lời, một mặt linh hoạt nhảy
nhót trong rừng cây. Thuận tay đẩy cành cây nhỏ có thể xẹt được, hắn tiếp tục
nói: "Cố cô nương chỉ biết đến phương thuốc đó, lại không tìm được vị thuốc
quan trọng nhất trong phương thuốc, Huyết Linh Chi. Nghe nói Huyết Linh Chi chỉ
có trên vách đá đoạn trường nhai mới có, trên thị trường rất khó tìm được."
Hoặc là nói, căn bản là tìm không được.
“...... Thiết lập võ hiệp thật tục
tĩu." (Ý nữ chính nói thiết lập của
tiểu thuyết này thật khó khăn) “Cái gì?”
“...... Không có gì đâu.”
Thì ra bọn họ lần này đi ra ngoài
không phải là tìm người mua thuốc mà là muốn đi đến một nơi nguy hiểm lấy thuốc.
Kiều Sở nhíu nhíu mày, rất lo lắng ôm lấy cổ Mộc Thanh Phong, nói: "Vách
núi gì đó... Vừa nghe liền rất nguy hiểm a, thật sự không sao sao?"
“Không có việc gì.” Mộc Thanh Phong
thì cười cười, trấn an sờ sờ đầu Kiều Sở, nói: "Khinh công của ta rất tốt,
chỉ là một vách núi, còn không làm gì được ta.”
Sau khi trải nghiệm Kiều Sở cũng ý thức
được, võ công của Mộc Thanh Phong đại khái thật sự không tệ. Cho nên, nghe xong
lời này, Kiều Sở liền an tâm lại, ngoan ngoãn nằm sấp trong ngực Mộc Thanh
Phong, ngủ.
"Lười chết..." Mộc Thanh
Phong thấy thế bật cười, nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng, ôn
nhu nói: "Vậy thì ngủ thật ngon nha..." Nói xong, hắn trân trọng ôm
thân thể mềm mại của nàng càng vững vàng, cúi đầu ngửi ngửi mùi thơm của nàng,
sau đó đem nàng hảo hảo che chở.
......
Chờ Kiều Sở tỉnh lại, đã gần hoàng
hôn.
"Ta ngủ lâu như vậy..." Kiều
Sở ghé vào trên người Mộc Thanh Phong, dụi dụi mắt. Thấy Mộc Thanh Phong còn
đang trên đường đi, nàng nhíu nhíu mày, nói: "Có nghỉ ngơi hay không? Có mệt
không?"
“Không mệt mỏi.” Mộc Th ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.