Mộc Thanh Phong ôm Kiều Sở đang ngủ say vào
trong ngực, ôm gắt gao, lui vào trên giường.
Hắn cảm thấy phiền não, rất khó chịu.
Thời điểm ở cùng một chỗ với Kiều Sở,
trong lòng Mộc Thanh Phong tới bây giờ đều là thoải mái thỏa mãn, chưa bao giờ
cảm thấy phiền não. Nhưng bây giờ, hắn chính là cảm thấy phiền não... Trong
lòng hoảng hốt, không được tự nhiên.
Cẩm Y ôm nàng... Hắn nhìn thấy, Cẩm Y
ôm nàng ở trong khuỷu tay. Cẩm Y chạm qua nàng sao? Lúc ôm nàng, Cẩm Y chạm qua
ở đâu? Lúc hắn không phát hiện, Cẩm Y lại đụng phải ở đâu? Nàng là của hắn,
nàng là của hắn... Nàng là của hắn, nàng là của hắn, nàng là của hắn… hắn ta
không được đụng vào! Nghĩ như vậy, Mộc Thanh Phong nắm chặt nắm tay, đem Kiều Sở
siết chặt vào trong ngực, sau đó lấy tay ma sát lên thân thể nàng, liên tục
dùng mặt cọ vào cổ nàng, muốn dùng hơi thở của mình chiếm lấy toàn bộ Kiều Sở,
đem dấu vết Cẩm Y để lại toàn bộ biến mất.
Hắn ôm chặt lấy nàng, hận không thể
không có bất kỳ khoảng trống nào giữa hắn và nàng. Hoặc là đơn giản là ở chung
một chỗ với nhau là được rồi! Ở cùng một chỗ, trong nàng có hắn, trong hắn có
nàng, vĩnh viễn không xa rời nhau cũng vĩnh viễn không tách ra! Không ai có thể
cướp lấy nàng!
Mộc Thanh Phong hít sâu một hơi, ép
chính mình tỉnh táo lại, sau đó buông lỏng Kiều Sở trong ngực, cúi đầu nhìn.
Nàng đang nằm trong lòng hắn mà không hề đề phòng, thân thể mềm nhũn, hai má
dán lên ngực hắn. Nàng treo trên người hắn, cả người đều dựa vào hắn, ngủ rất
sâu. Nàng dán bên cạnh hắn, dựa vào hắn, nàng cũng không muốn rời xa hắn...
Nàng còn đáp ứng thành thân với hắn… Nàng như vậy, làm cho hắn khi nhìn, liền cảm
thấy tâm mình mềm mại, ngọn lửa trong lòng cũng lắng xuống một chút.
Mộc Thanh Phong nhẹ nhàng thở phào nhẹ
nhõm, nhìn khuôn mặt kiều diễm an tĩnh, cảm thấy mình cũng tỉnh táo không ít.
Thế nhưng, khi nhìn thấy quần áo của Kiều Sở, hắn lại không vui. Bộ quần áo
này, là Cẩm Y đã đụng vào... Nghĩ như vậy, hắn vươn tay, không đợi được chậm
rãi cởi nút áo, liền tiện tay kéo tất cả nút áo của Kiều Sở, sau đó lột toàn bộ
áo của nàng xuống, hung hăng ném ra ngoài cửa. Lột áo khoác ngoài, trên người
Kiều Sở còn lưu lại áo lót màu trắng, hắn nhìn cũng không vừa mắt, chỉ cảm thấy
hơi thở của Cẩm Y phảng phất thẩm thấu cái áo ngoài kia, ngay cả áo bên trong
cũng dính. Nghĩ như vậy, hắn ngay cả cái áo lót kia cũng cởi đi, lại ném ra
ngoài cửa. Cuối cùng, thân trên Kiều Sở, cũng chỉ còn lại một cái yếm nhỏ.
Nhìn thấy trên người Kiều Sở không
còn quần áo bị Cẩm Y nhuộm bẩn, Mộc Thanh Phong lúc này mới thoải mái, cảm thấy
bên người hoàn toàn sạch sẽ. Dù sao, quần áo là bẩn nhưng Kiều Sở là sạch sẽ.
Nàng vẫn luôn sạch sẽ như vậy, tốt như vậy, không phải loại để người như Cẩm Y
có thể nhiễm bẩn. Mang theo ý nghĩ như vậy, Mộc Thanh Phong cuối cùng cũng nhếch
khóe môi lên, làm cho thân thể trắng nõn của Kiều Sở dán sát vào lồng ngực
mình, sau đó đem cả người nàng đều bọc vào trong ngực, cố gắng để cho khí tức của
mình dính vào toàn thân nàng.
Thế nhưng, lúc này, hắn lại đột nhiên
lại ngừng lại, chán ghét nhìn mình. Vừa rồi, hắn chỉ lo dọn dẹp dấu vết Cẩm Y
mà quên mất, chính hắn cũng rất bẩn. Hắn dựa vào một thâ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.