Cho tới bây giờ Kiều Sở cảm thấy mình từng gần với cái chết như vậy. Sói hoang há miệng, mùi tanh hôi phả vào cổ nàng, hàm răng sắc nhọn phảng phất như ngay sau đó sẽ đâm xuyên qua cổ họng. Nàng theo bản năng hét lên kinh hãi, thậm chí còn không cảm thấy sợ. Như là đã đoán được kết quả của mình, nàng ngay cả sợ hãi cũng chết lặng.

Nàng nghĩ, lần này, chỉ sợ là thật sự chết.

Tuy nhiên, tình huống tiếp theo hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Kiều Sở. Cổ họng của nàng cũng không bị xuyên qua, ngược lại, ngay cả áp lực trên lưng cũng biến mất. Kiều Sở bởi vì tình huống bất thình liệt mà sửng sốt một chút, vội vàng quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy, không biết bắt đầu từ khi nào, tất cả sói đều rời khỏi bên cạnh nàng, ngược lại vây quanh một người, tụ tập cùng một chỗ. Mà người mà chúng nó vây quanh ở giữa, dĩ nhiên là...

"Cẩm Y..." Kiều Sở theo bản năng thấp giọng nói.

Cách đó không xa, mặc dù bị mấy con sói vây quanh, Cẩm Y vẫn nhàn nhã ngồi trên xe lăn, bình tĩnh nói: "Thật khó coi."

Hắn tựa vào lưng ghế xe lăn, nhìn Kiều Sở, nhìn nàng rồi đánh giá, phảng phất như bên cạnh căn bản không có bầy sói nào.

Chẳng lẽ những con sói này đều do hắn nuôi? Kiều Sở suy đoán như vậy. Niềm vui sướng sau khi vượt qua cái chết bây giờ xen lẫn sợ hãi, nàng mang theo nỗi sợ đề phòng Cẩm Y, yên lặng từ trên cây trượt xuống đất, chân mềm nhũn đến nỗi đứng không dậy nổi.

 "Lấy thanh đao ra." Lúc Kiều Sở đứng không dậy nổi, Cẩm Y vẫn nhìn nàng, ngoắc tay với nàng, phân phó nói.

Nghe Cẩm Y phân phó, Kiều Sở đành phải đỡ cây đứng dậy, sau đó tập tễnh đi về phía trước một bước. Chân nàng thực sự bị trầy xước nghiêm trọng, đi một bước là đau một bước.

"Đồ vô dụng." Cẩm Y thấy nàng như vậy, khẽ nhíu nhíu mày, nói: “Có chân còn không nhanh bằng ta tàn phế, nửa ngày cũng không di chuyển được. Thôi, đứng đó đi.” Nói xong, hắn ta chuyển động xe lăn, hướng về phía Kiều Sở trượt tới. Theo di chuyển của Cẩm Y, bầy sói vây quanh hắn ta cũng theo đứng lên, nhắm mắt theo. Kiều Sở bởi vì bầy sói mà co rúm lại một chút, rồi lại bỗng nhiên ý thức được, trong mắt những con sói này căn bản chỉ có một mình Cẩm Y, hoàn toàn không có ý chú ý người ngoài. Vì vậy, nàng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Cẩm Y trượt đến bên cạnh Kiều Sở, cúi đầu nhìn chân nàng, nói: "Nhấc chân lên." Thấy Kiều Sở thấp thỏm nhấc chân lên, hắn ta liền vươn tay, hướng về phía cổ chân nàng, dùng sức vặn một cái.

"A!" Kiều Sở lập tức kêu lên, đau đến nước mắt sắp chảy ra. Thế nhưng, sau khi đau đớn qua, nàng cẩn thận nhúc nhích chân, phát hiện cổ chân đã có thể tự do hoạt động. Cẩm Y thì biểu hiện rất bình tĩnh, vặn chân cho nàng xong, liền trực tiếp lấy thanh kiếm từ trong tay nàng, xoay người lại.

Cẩm Y cầm đao, rút lưỡi kiếm ra. Nhìn thấy lưỡi đao mang theo khí lạnh, hắn hơi nhíu mày, lại nhìn thêm hai lần, lúc này mới dời tầm mắt đi. Tiếp theo, hắt ta hơi cúi người xuống, tiện tay vung dao găm, sau đó vừa nhanh vừa tàn nhẫn, một đao đâm vào cổ họng một con sói trước mặt. Lưỡi đao đâm mạnh vào rồi rút ra thật nhanh, máu tươi nhất thời phun ra, nhưng tất cả đều vọt lên mặt đất, ngay cả góc áo gấm cũng không làm bẩn.

Kỳ quái chính là, đồng loại bị giết chết ở bên cạnh, các con sói còn lại tỏ ra thờ ơ. Chúng nó vẫn lẳng lặng vây quanh Cẩm Y, thậm chí ngay cả nhìn cũng không có liếc mắt nhìn con sói đã chết kia một cái. Cẩm Y vứt cây đao bị dính máu, phất phất tay, chỉ thấy sói còn lại cũng không quan tâm đến máu mùi máu tanh, ngoan ngoãn tiến về phía tay hắn ta.

Kiều Sở sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt, chần chờ hỏi:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play