Lúc Kiều Sở bị Lưu
Hạ dẫn ra khỏi nhà đã gần đến buổi chiều, mà khu rừng này cách thành thị rất
xa, cho dù hiện tại có cố gắng chạy về, cũng chưa chắc đã kịp về tới nhà. Điều
này có nghĩa là không lâu nữa, bầu trời sẽ tối.
Đêm tối, từ tâm lý
mà nói, có nghĩa là làm cho mọi người cảm thấy khủng khiếp, có ma, từ thực tế,
có nghĩa là, rừng sâu có thể xuất hiện động vật hoang dã. Nhưng hiện tại, trời
còn chưa tối, Kiều Sở đã nhiều lần nghe thấy tiếng động vật kêu râm ran xung
quanh.
Kiều Sở nuốt nước
miếng, từ trong ngực lấy ra thanh đao nhỏ mà Mộc Thanh Phong đưa cho, gắt gao
nắm chặt trong tay. Tuy rằng không có Mộc Thanh Phong ở bên cạnh, nhưng ít nhất
nàng còn có thứ hắn đưa lại cho nàng. Hắn nói
thanh đao này đưa cho nàng phòng thân, vậy nàng nhất định có thể dùng nó
để phòng thân, nàng phải tin tưởng Mộc Thanh Phong mới được: "Cho nên...
Hãy dũng cảm." Nàng tự nói với bản thân, đồng thời gắt gao cầm thanh đao,
giống như là cầm Mộc Thanh Phong bảo hộ nàng.
Nàng cầm thanh đao,
không dám đi lung tung, chỉ ở tại chỗ hy vọng có thể đợi được Lưu Hạ trở lại
tìm nàng. Thế nhưng, nàng tựa vào dưới tàng cây chờ thật lâu, cũng không đợi
được Lưu Hạ... Thậm chí ngay cả một người sống cũng không thể gặp. Xem ra, phán
đoán lúc trước của nàng thật sự là không sai, dưới tình huống bình thường, ở
nơi hoang vu rừng rú này tuyệt đối sẽ không có người tới. Tiếng gào thét của dã
thú vẫn vang lên, làm cho Kiều Sở sởn tóc gáy. Bởi vì tiếng kêu này đến từ bốn
phương tám hướng, Kiều Sở thậm chí không cách nào đoán được phương hướng nào là
an toàn, cho nên căn bản cũng không dám tùy tiện đi lung tung.
Sợ có mãnh thú, nàng quyết định tìm một cái
cây để leo lên. Trong rừng sâu núi thẳm này, cây cối thường thô và cao, mọc
thẳng, không có cành tạp. Đối với một cô gái như Kiều Sở chưa bao giờ trèo cây
mà nói, đây quả thực là khiêu chiến quá lớn. Nhưng nàng lại không dám không leo
lên, không leo lên, gặp phải bầy sói, nàng thật sự là một con đường chết.
Chuẩn bị tâm lý thật
tốt, Kiều Sở đem vạt áo của mình buộc lại, sau đó rút thanh đao ra, thăm dò
chọc lên cây một chút. Mộc Thanh Phong cho nàng thanh đao này so với tưởng
tượng còn tốt hơn nhiều, làm cho nàng không cần dùng nhiều khí lực, một nhát đã
đem toàn bộ thanh đao đâm vào trong cây. Nhớ kỹ lực đạo, Kiều Sở thăm dò đút
lên cây, sau đó dùng sức đâm tiếp thanh đao vào thân cây, làm điểm tựa, từng
chút từng chút trèo lên trên.
Lần đầu tiên leo cây
khó khăn hơn nhiều so với những người Kiều Sở tưởng tượng. Cây cối nơi này đều
quá cao, cho dù Kiều Sở cố ý chọn một gốc cây thấp một chút, nhưng vẫn lúc bò
đến phân nửa đã không leo tiếp nổi. Liều mạng kiềm chế tứ chi bủn rủn, Kiều Sở
một tay gắt gao bám lấy thân cây, tay kia rút
thanh đao ra, định chọc thêm một bước nữa. Nhưng mà đúng lúc này, tay
kia của nàng bởi vì quá mức bủn rủn mà kiên trì không nổi, đột nhiên buông
lỏng!
Tiếp theo, cả người
Kiều Sở liền rơi xuống dưới tàng cây! Cũng may thanh đao còn chưa bị rơi, Kiều
Sở vội vàng theo bản năng dùng thanh đao đâm vào thân cây, lưu lại một đạo dấu
vết thật dài trên thân cây, cuối cùng cũng còn sống rớt xuống. Tuy nhiên, khi
va ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.