Kiều Sở bị tiếng ồn ào
ngoài cửa đánh thức, Mộc Thanh Phong ở cùng phòng với nàng hiển nhiên đã tỉnh
lại sớm hơn.
Lần này, hai người vẫn
ngủ chung phòng nhưng không chung giường. Ngày đó ở nhà lão Miêu, vì Mộc Thanh
Phong muốn dỗ dành Kiều Sở ngủ, mà giường lại rất lớn, cho nên hai người liền
tự nhiên ngủ cùng một chỗ. Bây giờ đến khách điếm, Mộc Thanh Phong chung quy
còn cố kỵ Kiều Sở là một cô nương chưa lập gia đình, liền nhất quyết muốn thuê
thêm một gian phòng. Nhưng Kiều Sở lại lo lắng cho thương thế của Mộc Thanh
Phong, nói như thế nào cũng không chịu đi. Hầu hết mọi thời điểm Mộc Thanh
Phong đều không nói lại Kiều Sở, sau cùng, hai người mỗi người lui một bước,
nhờ chưởng quầy kê thêm một cái giường, thỏa hiệp mỗi người ngủ một giường khác
nhau trong phòng.
Mộc Thanh Phong đã sớm
nghe thấy chuyện xảy ra ở bên ngoài rồi, nhưng Kiều Sở lại không hay biết gì,
nàng liền đẩy cửa ra nghe ngóng. Mộc Thanh Phong thấy thế, vội vàng mở miệng
ngăn cản, nói: "Là phiền toái của Kiều An, bên ngoài náo loạn, cô đừng đi
ra ngoài, tránh bị đụng chạm."
“Không ổn lắm."
Kiều Sở nhíu nhíu mày, nàng nghe được tiếng cãi vã ở bên ngoài: "Hôm qua
Kiều An mới cứu mạng chúng ta, giờ chúng ra đi ra ngoài khuyên can cũng phải
lẽ. Thân thể Cố cô nương không tốt, lỡ bị ảnh hưởng thì phải làm sao bây giờ."
“Vậy ta đi cùng
cô." Mộc Thanh Phong nói xong, không để ý đến vết thương ở mông cùng chân
của mình, cố gắng chống đỡ muốn đứng dậy.
“... Huynh mau ngoan
ngoãn nằm đó cho ta!" Kiều Sở thấy thế, cau mày chỉ tay, hung hăng nói.
Mộc Thanh Phong liền
ngoan ngoãn nằm sấp ở đó.
Sau khi giáo huấn bạn
nhỏ Mộc Thanh Phong không chịu nghe lời xong ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).