Đêm qua Bùi Tạc trở về biểu hiện quá mức bình tĩnh, không giống như đi đánh giặc, mà chỉ là ra ngoài một chuyện, giống hệt lúc tan triều trở về.
Chuyện này khiến Lê Ngưng nhất thời xem nhẹ chiến trường nguy hiểm đến mức nào.
Hắn vừa nhắc đến, Lê Ngưng lập tức nghiêm túc, đặt thoại bản trong tay xuống, ngồi thẳng dậy, nghiêm túc bảo hắn lại gần.
Bùi Trạc ngoan ngoãn nhích lại gần, cúi xuống để nàng có thể quan sát rõ hơn.
Lê Ngưng nhìn cẩn thận từ lông mày đến sống mũi, môi, rồi đến quai hàm, ánh mắt lại chuyện tử cổ họng xuống ngực hắn.
Ngực hắn phập phồng theo nhịp thở, phác họa rõ ràng thân thể mạnh mẽ, còn rắn chắc hơn cả trước đây.
Số lần Lê Ngưng nhìn ngực hắn không tính là ít, cũng từng bám lấy nó, vì vậy càng cảm nhận rõ từng thay đổi của hắn.
Trong đầu hiện lên cử chỉ thân mật triền miên của hai người, mặt Lê Ngưng nóng bừng như bị phỏng, vội vàng thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt Bùi Trác như lửa đốt, đang nhìn nàng đầy ẩn ý.
Lê Ngưng mất tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, bảo hắn xoay người lại.
Bùi Trạc vẫn im lặng không nói, một lúc sau mới đứng thẳng dậy quay lại.
Lê Ngưng ít khi nhìn thấy lưng hắn, nhưng nhìn thấy trên lưng hắn không có thêm vết thương mới nào, nàng mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Quận chúa xem xong rồi sao?” Bùi Trạc quay lưng về phía nàng, hỏi.
Lê Ngưng gật đầu, nhận ra Bùi Trạc không nhìn thấy, lại bổ sung thêm: “Xem xong rồi.”
“Kết quả kiểm tra có khiến quận chúa hài lòng không?”
Cái gì mà có vừa lòng hay không, chỉ cần không có thêm miệng vết thương mới là được.
Lê Ngưng chỉ nói: “Tạm được.”
Vì vậy, Bùi Trạc xoay người, một tay chống xuống giường, một tay nắm lấy tay nàng đặt trước ngực mình, nói: "Ta cảm thấy quận chúa kiểm tra không kỹ."
Nhịp đập mạnh mẽ của trái tim dưới lồng ngực vang lên truyền vào lòng bàn tay, đánh vào lòng người.
Lông mi Lê Ngưng run lên, rũ xuống mắt, muốn rút tay về nhưng sức không lớn bằng Bùi Trạc.
Không biết Bùi Trạc làm sao nhìn ra nàng không kiểm tra cẩn thận, Lê Ngưng nghi ngờ mục đích của Bùi Trạc căn bản không có ở đây.
Nàng hỏi: “Vậy chàng muốn làm sao……”
“Chỉ nhìn không có lẽ không thể đoán được.” Bùi Trạc thuyết phục: “Quận chúa nên tự mình cảm nhận.”
Bùi Trạc nắm lấy tay Lê Ngưng vuốt ve trên người hắn, Lê Ngưng dời mắt đi không chịu nhìn, nhưng cũng không thể rút tay ra được nên để mặc hắn tùy ý làm bậy.
“Quận chúa còn không dám nhìn ta, sao có thể nói đã kiểm tra kỹ?”
Lê Ngưng bị xem thường đương nhiên không thể chịu đựng, nghe vậy lập tức nhìn thẳng hắn.
Ánh mắt giao nhau, Bùi Trạc không nhịn được cúi đầu liếm mút cánh môi nàng.
Một cảm giác vừa lạ vừa quen ập vào trong lòng, Lê Ngưng như bị mê hoặc, sửng sốt một lúc, sau đó ngẩng đầu lên phối hợp với nụ hôn của hắn.
Môi lưỡi dây dưa không ngừng, tiếng vang mơ hồ dần tràn ngập căn phòng, khó p
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.