Nhưng ba ngày sau, đại quân còn chưa quay về.
Nghĩ đến cũng đúng, tuy nói nhanh nhất là ba tháng, nhưng không ai dám đảm bảo mọi chuyện sẽ thuận lợi, có thể nhanh chóng trở về.
Vài ngày sau, biên cảnh truyền đến tin tốt, đại quân đại thắng trước nửa tháng, đã lên đường về kinh.
Đến lúc này, mọi người mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cuộc sống của Lê Ngưng vẫn bình yên như cũ, việc này dường như không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng, theo thường lệ mỗi ngày sẽ gặp mặt Lục Chỉ Du, hai người nói chuyện trên trời dưới đất.
Đối với tiểu lang lang quân Lục Chỉ Du thường gặp, cho dù Lê Ngưng có ngu ngốc đến mức nào cũng có thể nhìn ra tâm tư của đối phương.
Lục Chỉ Du nói cho Lê Ngưng biết, hắn tên Yến Thần làm Trung Thư Lệnh trong triều.
Hắn tài hoa hơn người, tướng mạo cũng là không thể bắt bẻ, chỉ có một tật xấu là khi nói chuyện sẽ thỉnh thoảng nói lắp.
“Nói lắp?” Lê Ngưng hơi kinh ngạc.
Nàng còn chưa từng nhìn thấy người nào nói chuyện như vậy.
Lục Chỉ Du khẽ gật đầu, lông mày hơi nhíu lại tỏ vẻ nghi ngờ.
“Nhưng cha mẹ nói, khi hai ngươi nói chuyện với hắn lại không thấy đối phương có tật xấu này.
Nhưng mỗi lần Yến Thần nhìn thấy nàng ấy, lần nào bị nàng ấy phát hiện cũng chạy trối chết, hiếm khi nói chuyện lại với nàng ấy, cho dù có lấy hết can đảm nói chuyện với nàng ấy, khi nói chuyện cũng sẽ lắp bắp.
Lần đó gặp mặt, thiếu niên môi đỏ răng trắng vốn đang bình tĩnh uống trà, nhưng thấy nàng ấy đi tới, lại vội vàng đứng dậy, thật lâu mới nói một câu hỏi để chào hỏi nàng ấy.
Lục Chỉ Du cũng từng hỏi Lục Kiêu việc này, nhưng không biết Lục Kiêu áo ý kiến với đối phương hay không, mỗi lần nhắc đến hắn đều không vui, chỉ nói nàng ấy còn nhỏ không vội xuất giá.
Đến tận bây giờ Lục Chỉ Du cũng không biết rõ, rốt cuộc Yến Thần có nói lắp hay khong, hay là bời vì nhìn thấy nàng ấy, căng thẳng nên mới không nói được một câu hoàn chỉnh.
*
Thời tiết nóng bức dần giảm bớt, màn đêm không còn ngột ngạt, tiếng côn trùng ồn ào cũng bắt đầu dịu đi.
Lúc đi ngủ, Lê Ngưng chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, trên tay cầm một chiếc quạt tròn, gió mát từ cửa sổ đang mở thổi vào, rèm cửa trên giường khẽ đung đưa.
Dần dần đi vào giấc ngủ.
Nửa đêm, cuối cùng Lê Ngưng cũng cảm nhận được có hơi lạnh khép hờ mắt, túm lấy chăn trên giường đắp lên người, sau đó lại nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra.
Nàng mơ màng nhìn qua, thấy Bùi Trạc đóng cửa lại đi tới gần giường.
Ánh mắt Lê Ng
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.