Xử lý xong chuyện của Hòa Xu, Thánh Thượng tiếp tục cùng quần thần thảo luận về chuyện xuất binh đánh Tây Khương.
Hành vi lần này của nhị vương tử Tây Khương chẳng khác nào thách thức uy nghiêm của Đại Tễ, cho dù Tây Khương có lập tức quy hàng, Đại Tễ vẫn sẽ trừng phạt bọn họ.
Thỉnh thoảng, có tin Tây Khương xâm chiếm biên giới tây bắc của Đại Tễ, tung tích của sứ thần vẫn chưa rõ. Đến khi hạ triều, đã thảo luận ra kết quả.
Năm ngày sau, đại quân đi tây bắc dẹp loạn, đồng thời điều tra việc sứ thần mất tích có liên quan đến Tây Khương hay không.
Su khi trở về Bùi phủ, Bùi Trạc đã nói rõ chuyện này với Lê Ngưng, Lê Ngưng đã sớm chuẩn bị tâm lý, không tính ngoài ý muốn.
Nhưng năm ngày sau, vẫn nhanh hơn những gì nàng đã nghĩ.
Lê Ngưng cho là mình nên nói gì đó, như nói hắn chăm sóc tốt cho bản thân, đừng để bị thương, nhưng những lời quan tâm như vậy vẫn khó có thể mở miệng, đến miệng lại trở thành: "Chàng không được bị thương, trở về ta sẽ kiểm tra, nếu như ta phát hiện trên người chàng còn có vết thương khác, ta nhất định sẽ không tha cho chàng."
Bùi Trạc ôm lấy nàng, cười nói: “Quận chúa ở nhà chờ ta bình an trở về, ta không dám bị thương.”
Ba năm trước Bùi Trạc tòng quân, Lê Ngưng vui vẻ đến mức chỉ hận không thể khua chiêng gõ trống ăn mừng, không nghĩ tới lúc này lại khó chịu như vậy.
Nhưng lần này chỉ cần bình loạn xong có thể trở về, cũng không quá lâu.
Ngày xuất chinh đã xác định, nên lên triều vẫn lên triều còn bận rộn hơn bao giờ hết.
Sáng sớm hôm sau, người trong cung bàn tán xôn xao, đêm qua Hòa Xu công chúa xảy ra chuyện, không biết tại sao cứ liên tục kêu gào có người muốn giết mình, muốn cầm cung bắn chết nàng ta.
Nhưng thị vệ tìm kiếm trong ngoài cẩn thận cũng không phát hiện ra có gì kỳ lạ, chỉ nói là Hòa Xu công chúa rối loạn tâm thần.
Sáng sớm, hai mắt Thẩm Thanh Ý thâm đen, đi thẳng đến Vũ Lâm Vệ, tìm được Bùi Trạc liền chất vấn.
“Muốn cảnh cáo người ta lại không tự đi làm, còn bắt ta đợi trên cây suốt một đêm, ngươi thì hay rồi, về nhà với thê tử.”
Bùi Trạc rót cho hắn ly trà, lại hỏi: “Như thế nào?”
Nghĩ đến chuyện hỗn loạn đêm qua, Thẩm Thanh Ý một lời khó nói hết, nặng nề thở dài: “Khi đó, ta muốn bắn tên mà không cần nghĩ đến hậu quả, nhưng bây giờ không biết có phải vì vết thương trên cánh tay hay không, hoặc bởi vì cuối cùng đã nhận ra hành động của nàng ta ngày đó hoang đường đến mức nào, vừa nhìn thấy mũi tên đã bị dọa cho sợ hãi, suýt nữa mất trí.’
Thẩm Thanh Ý cũng thấy hành động này không quá đạo đức, bổ sung thêm: “Ta chỉ ném bên chân nàng ta, không hề dừng sức.”
Nghe Thẩm Thanh Ý nói xong, Bùi Trạc im lặng không nói.
Mặc kệ Hòa Xu có thật sự hối cải hay không, nhưng bây giờ mọi người đều đã biết việc nàng ta làm, đoán chừng sau này nàng ta cũng không dám lộng hành nữa.
*
Triệu Ương đi theo La thị học thêu một đoạn thời gian, tài nghệ càng ngày càng tăng, hiện tại thêu đồ cũng có thể nhìn ra đại khái, so với lúc đầu đã tốt hơn rất nhiều.
Bình thường Lê Ngưng sẽ đến Khuynh Vân Đường xem Triệu Ương đi theo La thị học tập, cũng nhìn rõ tiến bộ của Triệu Ương
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.