Ngày sinh nhật Hòa Xu, tới gần trưa Lê Ngưng mới tiến cung.

Lần này là sinh nhật mười bốn tuổi của Hoà Xu, những người được mời đều là các công tử, tiểu thư gần tuổi.

Lúc đầu, Hòa Xu vô cùng bất mãn với tiệc sinh nhật đơn sơ lần này.

Trước đây tiệc sinh nhật của nàng ta đều tổ chức vô cùng long trọng, đến cả Thánh thượng các đại thần cũng sẽ đến chúc phúc, nhưng năm nay triều đình có nhiều việc, mấy ngày gần đây lại càng bận rộn không nhìn thấy mặt mũi, cho nên lần này chỉ có mấy người trẻ bọn họ tự mình tụ họp, cho nên không làm lớn.

Hòa Xu vì chuyện này mà tức giận mấy này, Thánh thượng phải hứa hẹn với Hòa Xu năm sau cập kê sẽ làm tiệc long trọng vẻ vang cho nàng ta, lúc đó Hòa Xu mới đồng ý.

Lúc Lê Ngưng đến, Hoà Xu đang nói chuyện cùng mấy tiểu thư đến chúc mừng, ánh mắt nhìn chằm chằm theo bóng Lê Ngưng, nhìn từng hành động của nàng, muốn biết khi nào nàng sẽ tới đây tìm mình.

Người tới chúc phúc đổi một người lại một người, Lê Ngưng cũng không chủ động tìm nàng ấy, cuối cùng vẫn là chính bản thân Hòa Xu ngồi không yên, dẫn cung nữ bên cạnh tới đây tìm nàng.

 “Hoá ra biểu tỷ đã tới rồi, sao không tới tìm ta nói chuyện? Ta còn tưởng tỷ sẽ ghét bỏ tiệc sinh nhật này đơn sơ không muốn tới.”

Lê Ngưng lười nhác nhìn Hòa Xu liếc mắt một cái: “Còn không phải vì muội muội đang nói chuyện vui vẻ với người khác sao, cho nên ta mới không muốn tới quấy rầy.” Lại để Đông Tuyết lấy quà sinh nhật đến, vừa nâng cằm: “Chuẩn bị cho muội.”

Đông Tuyết tiến lên đưa quà sinh nhật cho cung nữ bên cạnh Hoà Xu công chúa.

Cung nữ mở hộp gấm ra, Hòa Xu nhìn qua thầm hài lòng, nhưng nàng ta cũng không định buông tha cho Lê Ngưng.

Hòa Xu nửa câu nửa ai oán  nói: “Đa tạ lễ sinh thần của tỷ tỷ. Chẳng qua, hôm nay sợ phải để tỷ tỷ chê cười. Mỗi lần sinh nhật tỷ tỷ đều tổ chức lớn như vậy, tất cả công tử, tiểu thư quý tộc khắp hoàng thành đến chúc mừng cho tỷ, ngay cả phụ hoàng cũng không ngoại lệ. Hôm nay chỉ có thể làm tỷ tỷ tới cung điện nhỏ của ta, tỷ tỷ có lẽ chưa từng nhìn thấy sinh nhật đơn sơ  như vậy?”

Nàng ta càng nói bản thân mình đáng thương mộc mạc, lại càng có vẻ như Lê Ngưng xa xỉ bấy nhiêu.

Nói là xử lý đơn giản, nhưng cũng không thiếu của ngon vật lạ, ca múa, khách khứa nhộn nhịp.

Lần trước sinh nhật Lê Ngưng đúng tuổi cập kê, tất cả vương tôn công tử trong thành đều đến phủ trưởng công chúa chúc mừng nàng, Thánh thượng cùng những quan viên khác giao hảo với phụ thân đều tới, tiệc sinh nhật tổ chức ba ngày ba đêm, vô cùng long trọng, Lê Ngưng cũng được ban thưởng không ít bảo vật.

Hòa Xu công chúa cực kỳ hâm mộ, chỉ có thể so sánh sinh nhật của mình với Lê Ngưng, đáng tiếc phải đến sang năm nàng ta mới cập kê, năm nay chỉ có thể xử lý đơn giản.

Lần này đến cả phụ hoàng cũng không tới, trong lòng Hoà Xu tức giận, đương nhiên muốn tìm Lê Ngưng gây khó dễ.

Xem như chỉ có tiệc sinh nhật lần trước Lê Ngưng mới tổ chức long trọng, bình thường cũng kém lần này của mình, Hoà Xu vẫn cố ý muốn nói là “mỗi lần”.

Lê Ngưng bình tĩnh nhìn Hòa Xu, không nói một lời.

Đông Tuyết ở bên cạnh nghe thấy lập tức nhíu mày.

Hòa Xu công chúa từ trước đến nay đều muốn đối phó với quận chúa…

Loại đối phó này khác hoàn toàn với mỗi quan hệ với Bùi Trạc, Đông Tuyết có thể cảm giác được, Hòa Xu công chúa thật sự không thích quận chúa.

Lê Ngưng vẫn luôn không nói chuyện, Hòa Xu cũng không chắc Lê Ngưng có thể nghe được lời mình nói hay không, tiếp theo lại nói như đắc ý khoe ra: “Chẳng qua, phụ hoàng đã đồng ý sang năm sẽ tổ chức lớn cho ta, bảo đảm sẽ long trọng hơn bất kỳ ai.”

Nàng ta cố ý nhấn mạnh ba chữ “Bất kỳ ai”, mục đích đã quá rõ ràng.

Một lúc lâu sau, Lê Ngưng dường như mới hiểu được hàm ý của Hoà Xu, nàng gật đầu.

 “Ta hiểu được, ý của muội muội không phải là hy vọng lần này ta không tới hay sao, chờ đến sang năm hẵng đến xem sinh nhật của ngươi long trọng đến mức nào?”

Lê Ngưng bất đắc dĩ thở dài: “Sao hôm nay muội muội không nói sớm, hôm nay đỡ mất công ta phải tiến cung.”

Hòa Xu kinh ngạc trừng lớn mắt. Nàng ta không phải chỉ muốn châm chọc một hồi lại khoe khoang một chút, Lê Ngưng lại có thể xuyên tạc thành như vậy?”

“Đông Tuyết, chúng ta đi thôi. Đúng lúc hôm nay Mãn Hương Lâu có món mới, chúng ta đi nếm thử.”

Lê Ngưng nói xong liền xoay người muốn đi.

Hòa Xu vội vàng kéo cánh tay Lê Ngưng, cười nghiến răng nghiến lợi: “Ta không có ý đó, tỷ tỷ, sao ta có thể để ngươi đi được. Yến hội này thiếu ai cũng không thể thiếu tỷ được.”

Lê Ngưng vừa tới đã đi, không phải sẽ biến thành nàng ta đuổi khách sao, chuyện này truyền ra ngoài nàng ta còn cần mặt mũi hay không?

 “Phải không?” Lê Ngưng rút tay mình về: “Ta còn tưởng muội muội không chào đón ta.”

Hòa Xu miễn cưỡng cười vội nói không phải, để cung nữ mới Lê Ngưng ngồi xuống.

Hòa Xu  đúng là không thích Lê Ngưng.

Trong ấn tượng của nàng ta, Lê Ngưng vĩnh viễn cao cao tại thượng mang theo hào quang vạn trượng, yên tâm thoải mái hưởng thụ sự yêu thương của mọi người với nàng.

Ngay cả nàng ta là công chúa, cũng chưa chắc đã so được với Lê Ngưng.

Hòa Xu từng nghe người trong cung nhắc đến, lúc mình còn chưa sinh ra, Thánh thượng còn yêu thương sủng ái Lê Ngưng hơn cả con ruột, ngay cả sau khi sinh Hòa Xu công chúa, tình cảm cũng chia từ chỗ Lê Ngưng.

Dựa vào cái gì? Lê Ngưng chỉ là một quận chúa, dựa vào cái gì mà hưởng thụ nhiều như vậy.

Nếu không có nàng, phụ hoàng sẽ chỉ sủng một mình công chúa là nàng ta.

Ngay cả các hoàng huynh, rõ ràng nàng ta mới là muội muội ruột, nhưng lần nào Lê Ngưng tiến cung đều sẽ tìm mọi cách chọc Lê Ngưng vui vẻ.

Nếu Lê Ngưng là quận chúa ngang ngược, vô lý được sủng thành kiêu thì thôi đi, chỉ là nàng học thức tu dưỡng đều tốt, cầm kỳ thư họa tinh thông, tranh vẽ lại càng nổi danh.

Mà Hòa Xu kém cỏi nhất chính là vẽ tranh, mỗi lần đều làm phu tử đau đầu.

Người khác sủng Lê Ngưng hơn nàng ta cũng thôi đi, tại sao đến cả năng lực cũng không bằng Lê Ngưng….

Chuyện này càng khiến Hoà Xu ghen ghét với Lê Ngưng.

Ánh mắt Hoà Xu dần trở lại bình tĩnh.

Sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày nàng ta ưu tú hơn Lê Ngưng, đến lúc đó tất cả mọi người đều sẽ tập trung chú ý một mình nàng ta.

Dù sao nàng ta cũng chính là công chúa, thân phận vinh quang đều hơn Lê Ngưng.

Sau khi Lục Chỉ Du tới liền ngồi bên cạnh Lê Ngưng.

Nhớ tới sắc mặt không được tốt lắm của của Hoà Xu công chúa, Lục Chỉ Du cũng đã đoán được mấy phần, nhìn về phía Lê Ngưng: “Có phải vừa rồi Hoà Xu công chúa đi tìm ngươi hay không?”

Lê Ngưng thu hồi tầm mắt từ trên người vũ cơ trên đài, cũng xem như đã thấy nhiều thành quen, không quá để ý nói: “Mỗi lần gặp ta đều muốn nói chuyện cho cả hai không thoải mái, ta cũng không có cách nào.”

Lục Chỉ Du dường như có thể tưởng tượng ra cảnh Lê Ngưng chỉ cần dăm ba câu đã chọc Hoà Xu công chúa á khẩu không trả lời được.

 “Hòa Xu công chúa tính tình trẻ con, hoàng gia lại không có công chúa khác gần tuổi với nàng, cho nên chỉ có thể đến tìm ngươi, cho là ngươi cướp mất nổi bật của nàng.”

Lục Chỉ Du chọn mấy miếng điểm tâm Lê Ngưng thích bỏ vào đĩa trước mặt nàng, trấn an: “Không cần so đo với nàng, phá hỏng tâm trạng bản thân.”

 “Đương nhiên. Chuyện này cũng không đáng để so đo.”

Lê Ngưng cầm một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng.

Cũng không rõ mỗi lần Hòa Xu mở miệng đều không chiếm được lợi gì, tại sao vẫn muốn tự mình rước khổ vào người.

Thưởng thức đàn sáo ca vũ một hồi, điểm tâm cũng đã ăn đủ, yến hội kết thúc Lê Ngưng và Lục Chỉ Du cùng nhau rời khỏi hoàng cung.

Ánh tà dương nghiêng về Tây, gió lạnh càng thêm buốt giá.

Lục Chỉ Du lên xe ngựa đi cùng Lê Ngưng một đoạn đường, đến ngã rẽ lại xuống xe ngựa quay lên xe nhà mình.

Sau khi Lục Chỉ Du xuống xe, hình như gặp phải người nào đó, nói chuyện vài câu với đối phương, giọng nói bị gió thổi không nghe rõ.

Bên ngoài gió lạnh, Lê Ngưng vốn cũng không muốn đi ra, lại nghĩ nếu đây là bằng hữu nàng cũng quen biết vậy nên chào hỏi một tiếng thì tốt hơn.

Lê Ngưng quấn chặt áo choàng, đứng dậy đi ra cửa xe, khom lưng vén rèm lên, mới vừa ló đầu ra, một trận gió đúng lúc thổi tới khiến nàng vội vàng nhắm mắt lại.

Chỉ là vừa rồi nàng cũng đã nhìn thấy rõ người đang nói chuyện với Lục Chỉ Du là huynh trưởng nàng ây, Lục Kiêu.

 “Hoá ra là Kiêu ca ca.” Lê Ngưng cười mở mắt ra, đợi nhìn rõ người đứng bên cạnh Lục Kiêu lại lập tức nhăn mày lại.

 “Tại sao ngươi lại ở đây?”

Bùi Trạc nhìn rõ quá trình Lê Ngưng trở mặt vô tình, khẽ “chậc” một tiếng: “Tại sao quận chúa nhìn thấy Lục tướng quân liền vui vẻ ra mặt, vừa nhìn thấy ta lại lên tiến chất vấn?”

Bùi Trạc cùng Lục Kiêu mới từ quân doanh trở về, vừa lúc đi ngang qua nơi này.

Phía trước là xe ngựa của Trường Nhạc quận chúa, vốn dĩ Lục Kiêu còn không nhận ra, là Bùi Trạc nhắc nhở mới biết. Hai người vốn định tránh sang bên đường để xe ngựa đi trước, không nghĩ tới lại đúng lúc nhìn thấy Lục Chỉ Du từ trên xe ngựa xuống.

Lê Ngưng không hề cảm thấy bản thân mình bất công, hừ nhẹ một tiếng: “Chẳng lẽ bổn quận chúa còn cần phải hỏi han ân cần với ngươi?”

Bùi Trạc cố ý làm ra vẻ như được sủng mà sợ, chắp tay nói: “Nếu có thể, vậy đương nhiên không thể tốt hơn.”

Lúc này ánh hoàng hôn còn sót lại đã sắp bị bóng đêm nuốt chửng, Lê Ngưng không muốn nói nhiều với hắn, sợ lỡ thời gian, chỉ nhỏ giọng nói thầm một câu: “Nghĩ đẹp lắm.”

Lục Chỉ Du cào hỏi với Bùi Trạc trước, lại liếc mắt nhìn Lê Ngưng, nhẹ giọng nói: “Ta cùng huynh trưởng trở về trước.”

Huynh muội hai người từ biệt xong liền cùng nhau rời đi.

Lục Kiêu cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe ngựa Lục Chỉ Du, Lục Chỉ Du nhấc rèm cửa sổ lên nói chuyện với huynh trưởng.

Lê Ngưng nhìn liếc qua.

Bùi Trạc cũng nhìn thoáng qua, thu hồi tầm mắt như nghĩ tới gì đó lại nhìn Lê Ngưng, suy đoán: “Có phải quận chúa đang hâm mộ Lục cô nương có người nói chuyện hay không? Nếu ngươi cũng muốn vậy xin ta một tiếng, ta cũng có thể đi theo bên cạnh xe ngựa giải buồn với ngươi.”

Chẳng qua nàng chỉ cảm thấy tình cảm huynh muội Lục gia thật tốt, bên ngoài trời lạnh như vậy, Chỉ Du vẫn có thể vén rèm lên chịu gió thổi chỉ để nói thêm mấy câu với huynh trưởng, đổi lại là nàng chắc chắn sẽ không làm được.

 “Ai cần.” Lê Ngưng trừng mắt nhìn hắn một cái, nhanh chóng chui vào thùng xe, chợt nhớ tới gì đó, lại xốc rèm nhìn Bùi Trạc cưỡi ngựa đi bên cạnh.

 “Như thế nào, quận chúa tôn quý của chúng ta thay đổi chủ ý sao?” Bùi Trạc nắm dây cương, để ngựa tới gần bên cạnh xe ngựa một chút.

Sắc trời tối đen cũng không che được ánh sáng trong mắt thiếu niên, đôi mắt đơn phượng cong lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ xuất hiện ý cười.

 “Gọi một tiếng ca ca, ta đưa ngươi trở về.”

Lê Ngưng không nói nên lời, không nhanh không chậm nhắc nhở.

“Chẳng lẽ đầu Bùi công tử bị choáng, quên mất hai phủ ở hướng ngược nhau sao?”

Lê Ngưng nói xong lời này lập tức cho xa phu đánh xe, không để ý tới Bùi Trạc nữa.

Xe ngựa đi càng lúc càng xa, dần dần bỏ lại thiếu niên cao lớn thẳng tắp trên ngựa phía sau.

Thật lâu sau, một âm thanh theo gió vang lên, đáng tiếc không truyền được đến xe ngựa đã đi xa kia.

“Không choáng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play