Lần đầu tiên Lê Ngưng gặp Bùi Trạc là năm nàng sáu tuổi, hắn mười tuổi. Thật ra, lúc đầu quan hệ giữa hai người bọn họ không gay gắt như hiện tại.

Bùi Trạc là tiểu công tử phủ Thừa tướng, chẳng qua từ năm hắn bốn tuổi đến mười tuổi không ở hoàng thành, mà cùng Bùi lão thái thái sống ở Lăng Châu. Sau khi lão thái thái qua đời, phủ thừa tướng mới đón Bùi Trạc mười tuổi trở về - đây là cách Bùi phủ nói với người bên ngoài.

Trưởng công chúa và thừa tướng phu nhân là bạn tốt nhiều năm, Bùi Trạc vừa trở về không lâu, trưởng công chúa đã dẫn Lê Ngưng tới phủ Thừa tướng để hai người làm quen.

Trước khi đi, trưởng công chúa đã nói rõ tình hình của Bùi Trạc cho Lê Ngưng biết, còn nói Bùi tiểu lang quân vừa mất đi người thân quan tâm chăm sóc mình, nhất định vô cùng khổ sở.

Lần đầu tiên Lê Ngưng nhìn thấy Bùi Trạc ấn tượng rất sâu.

Khi đó hắn đứng bên cạnh thừa tướng phu nhân, mặt không biểu cảm, trong mắt lại càng lạnh lẽo như dưới hầm băng.

Có lẽ ở Lăng Châu không có ai quản thúc nghiêm khắc, Bùi Trạc thường xuyên lên núi chơi đùa, cho nên màu da hắn có hơi đen hơn người khác một chút. Lê Ngưng còn chú ý tới, xiêm y mặc trên người hắn khá đơn bạc, có lẽ Bùi lão lão thái thái vừa đi, Bùi Trạc nuốt không trôi cho nên mới gầy như vậy.

Tất cả đều chỉ là suy đoán của Lê Ngưng, nhưng trong lòng nàng cũng tự cho là đúng, tận cho đến bốn năm sau mới phát hiện không phải như vậy.

Bùi Trạc chuẩn bị tới học đường đọc sách với Lê Ngưng, trưởng công chúa nhìn Bùi Trạc lại dặn dò Lê Ngưng: “Sau này ca ca sẽ đến học đường cùng đọc sách với con, hắn mới tới đây, có rất nhiều chuyện chưa hiểu rõ, A Ngưng có thể giúp ca ca được không?”

Tuy Lê Ngưng chỉ mới nhập học hai tháng, cũng là người nhỏ tuổi nhất nhất học đường, nhưng nàng lại là người làm bài nhanh nhất tốt nhất, học chữ cũng nhanh hơn người khác rất nhiều, thường xuyên được phu tử khen ngợi.

Lê Ngưng lập tức gật đầu đồng ý: “Được!”

Mẫu thân đã giao nhiệm vụ quan trọng cho nàng, nhất định không thể làm mẫu thân thất vọng.

Hơn nữa ca ca vừa đến học đường quả thật vô cùng lạ lẫm, nhất định cũng sợ hãi như lúc nàng mới bắt đầu đến học đường, nàng muốn quan tâm ca ca, để hắn nhanh chóng quen thuộc, như vậy, hắn cũng có thể sớm quên đi chuyện không vui.

Hai mắt Lê Ngưng sáng lấp lánh nhìn Bùi Trạc, vô cùng chờ mong được thân quen với hắn.

Bùi Trạc chỉ lạnh nhạt liếc nàng một cái, không biết vì sao nàng lại phấn khích như vậy.

Trưởng công chúa và thừa tướng phu nhân nhìn cảnh này chỉ cười trấn an.

Ngày đầu tiên Bùi Trạc đến học đường, Lê Ngưng cố ý ngồi bên cạnh hắn, vô cùng nhiệt tình giới thiệu tất cả mọi thứ ở học đường cho hắn.

Tất cả những thứ này Bùi Trạc đã biết từ trước, cho nên lúc này nghe Lê Ngưng giới thiệu hắn chỉ gật đầu cho có lệ.

Phu tử giảng xong nội dung trong sách, Lê Ngưng sợ Bùi Trạc nghe không hiểu, trong thời gian nghỉ lại giảng cho Bùi Trạc thêm một lần, còn hỏi hắn còn chỗ nào không hiểu hay không.

Nhưng những kiến thức đó quá đơn giản, lúc phu tử giảng qua Bùi Trạc đã hiểu hết, Lê Ngưng lại giảng thêm một lần nữa, hắn cảm thấy có hơi ầm ĩ.

Một đoạn thời gian rất dài, mọi người ở học đường đều biết quan hệ của Trường Nhạc tiểu quận chúa và tiểu công tử Bùi gia rất tốt, hai người thường xuyên ngồi cùng nhau học bài.

Lê Ngưng trở về phủ trưởng công chúa sẽ vui vẻ kể cho trưởng công chúa nghe những chuyện thú vị xảy ra ở học đường hôm nay, còn nói ca ca đã quen với học đường.

Tới gần kỳ thi, một đêm trước Lê Ngưng lo lắng suốt đêm không ngủ được, nàng sợ ca ca thi không tốt.

Ngày đi thi, Bùi Trạc không đến. Lê Ngưng nghĩ Bùi Trạc sợ mình thi không tốt nên không dám tới thi.

Lúc đó đã gần đến Tết, trưởng công chúa dẫn Lê Ngưng tới phủ Thừa tướng, Lê Ngưng thừa dịp trưởng công chúa đang nói chuyện với thừa tướng phu nhân liền một mình đi tìm Bùi Trạc.

Khi đó Bùi Trạc đã mười một tuổi, vóc người cao hơn trước rất nhiều, cũng đã trắng gần bằng bằng nào, không còn còn gầy đến mức quần áo cũng mặc không nổi, thậm chí so sánh với những người ở học đường còn khỏe hơn.

Lê Ngưng nhìn thấy Bùi Trạc ở trong sân không biết đang làm gì, xung quanh có rất nhiều gỗ, trong tay hắn còn mân mê một khối.

Bùi Trạc nhìn thấy Lê Ngưng, động tác chỉ dừng một chút, rất nhanh lại tiếp tục.

Lê Ngưng thấy hắn không để ý đến mình, nghĩ thầm tâm trạng Trạc ca ca hiện tại nhất định không tốt, nàng cần phải an ủi hắn.

Lê Ngưng đứng trước mặt hắn do dự hồi lâu, làm bộ như không thèm để ý nói: “Thật ra kỳ thi hằng năm không khó, nếu ca ca đi thi nhất định có thể làm rất tốt.”

Cuộc đời Lê Ngưng thuận lợi từ nhỏ, số lần an ủi người khác không nhiều lắm, tất cả đều dùng trên người Bùi Trạc.

 “Phải không?” Bùi Trạc chỉ đáp lại một câu.

Nếu không phải Lê Ngưng trông chờ muốn hắn trả lời, có lẽ hắn sẽ không mở miệng.

“Không sao, còn rất nhiều cơ hội, lần sau nhất định có thể thi tốt.” Lê Ngưng nói như vậy một lúc, trưởng công chúa để người tới tìm nàng, nàng không được Bùi Trạc trả lời liền rời đi.

Lê Ngưng đi rồi, Bùi Trạc tiếp tục khắc gỗ của hắn, không quan tâm đến chuyện Lê Ngưng đến đây.

Năm mới qua đi, học đường cũng bắt đầu tiến độ học tập mới.

Kỳ thi lần trước, Lê Ngưng được hạng nhất. Để có thể tiếp tục là người giỏi nhất học đường, thời gian trước trưởng công chúa đã mời nữ phu tử đến phủ dạy nàng những bài khó hơn.

Vì vậy, Lê Ngưng rất tin tưởng, nàng vẫn giỏi hơn Bùi Trạc, nhất định có thể giúp Bùi Trạc học giỏi hơn.

Vì thế năm nay Lê Ngưng vẫn luôn ngồi bên cạnh Bùi Trạc, đến thời gian nghỉ lại thuật lại nội dung phu tử vừa giảng cho hắn.

Ban đầu, cuộc sống cũng xem như bình yên, tận cho đến một ngày, Lê Ngưng đang giảng cách tính toán cho Bùi Trạc, Bùi Trạc lần đầu tiên cắt ngang lời nàng.

 “Đừng nói nữa.”

Tối qua Lê Ngưng ngủ không ngon, hôm nay vô cùng buồn ngủ nhưng nàng vẫn kiên trì giảng lại nội dung phu tử dạy cho Bùi Trạc. Trước đây nàng nói Bùi Trạc đều không lên tiếng, bây giờ đột nhiên mở miệng, Lê Ngưng không nghe rõ.

 “Ca ca nói cái gì? Có phải còn chỗ nào không hiểu hay không?”

Bùi Trạc lặp lại: “Đừng nói nữa, tất cả những thứ này ta đều hiểu.”

Nhìn đôi mắt hạnh lấp lánh kia mở to, Bùi Trạc tàn nhẫn nói: “Những thứ ngươi nói ta đều hiểu, căn bản không cần ngươi giảng lại một lần nữa.”

Trong đầu Lê Ngưng chỉ ngập tràn bốn chữ “không cần ngươi” lặp đi lặp lại.

 “Ngươi, ngươi đều biết? Vậy tại sao lần trước đi thi ngươi không tới?”

Chẳng lẽ không phải hắn sợ mình thi không tốt sao?

Bùi Trạc bình tĩnh giải thích nói: “Tới. Nhưng nửa đường xe ngựa hỏng, tạm thời không tìm được xe khác thay thế, chậm trễ chú thời gian, lúc đến học đường buổi thi đã sắp kết thúc, cho nên không thi nữa.”

Lê Ngưng hơi giật mình không thể tin được: “Vậy, vậy những cái đó ngươi đều biết? Lúc trước ta giảng cho ngươi…”

 “Tất cả đều biết. Sau này không cần ngươi giảng cho ta.” Bùi Trạc suy nghĩ lại bổ sung thêm một câu: “Ồn ào.”

Lê Ngưng cảm thấy mặt nóng lên.

Đúng là do nàng chủ động muốn giảng cho Bùi Trạc, vẫn luôn cho là hắn không biết.

Không nghĩ tới Bùi Trạc không chỉ không biết, còn cảm thấy nàng ồn ào.

Nghĩ đến bản thân mình toàn tâm toàn ý hy vọng hắn có thể hòa nhập với học đường, sợ hắn nghe không hiểu phu tử nói gì, tốn biết nhiêu thời gian nghỉ của mình giảng bài cho hắn…Kết quả người ta ăn bản không cần, còn nói nàng ầm ĩ.

Hắn có thể cảm thấy nàng tự cho là mình thông minh hay không? Rõ ràng hắn đã biết hết còn tự cho là đúng tới dạy hắn?

Từ trước đến nay đều chỉ có người khác lấy lòng khen ngợi nàng, Lê Ngưng từ khi nào lại bị người ta ghét bỏ như vậy.

Lê Ngưng đã tám tuổi đã hiểu được cái gì là “cảm thấy xấu hổ”, giờ phút này mới cảm nhận được rõ ràng. Ngoại trừ cái này còn cảm thấy tủi thân.

Bùi Trạc trơ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn, thanh tú trước mắt dần đỏ lên, hốc mắt từ từ phủ kín hơi nước, ngưng lại thành hình, dường như sắp rơi xuống.

Hắn mở miệng, một câu “Ngươi đừng khóc” còn chưa nói ra, đã nghe tiếng khóc nức nở.

Lê Ngưng cắn môi dưới chịu đựng, nhưng tiếng khóc vẫn tràn ra.

Đã mất mặt trước mặt hắn lâu như vậy, không thể khóc trước mắt hắn khiến bản thân càng thêm xấu hổ.

Tiểu quận chúa vẫn muốn giữ thể diện vội chạy đi.

Bùi Trạc đứng lên, nhìn thấy ngoài cửa có tỳ nữ đi theo nàng, hắn lại một lần nữa ngồi xuống

Ngày hôm đó, Lê Ngưng không quay về.

Vị trí bên cạnh Bùi Trạc vẫn luôn trống không, liên tục mấy ngày sau cũng như vậy.

Sau đó Lê Ngưng cuối cùng cũng đi học lại, ngoại trừ Bùi Trạc không ai biết hôm đó nàng đã khóc như thế nào, nàng vẫn là tiểu quận chúa kiêu ngạo tự tin.

Chẳng qua, nàng không còn ngồi bên cạnh Bùi Trạc nữa, thời gian nghỉ cũng không đi tìm hắn.

Ngược lại, có rất nhiều người đi tìm Lê Ngưng.

Lê Ngưng ở học đường vẫn luôn rất được hoan nghênh, chẳng qua lúc trước không có thời gian nói chuyện với những công tử, tiểu thư khác, hiện tại cuộc sống đã khôi phục lại như lúc Bùi Trạc chưa đến đây.

Những ngày tháng ở học đường của Bùi Trạc lập tức yên tĩnh trở lại.

Qúa yên tĩnh.

Lại thi một lần nữa, lần này Bùi Trạc tham gia.

Sau khi có thành tích, người đứng nhất lần trước là Lê Ngưng chỉ có thể chịu đựng đứng thứ hai.

Người đứng đầu là Bùi Trạc.

So với chuyện bản thân mình đứng thứ hai, Lê Ngưng lại càng bất ngờ là Bùi Trạc đứng nhất.

Hoá ra những gì hắn nói đều là thật…

Tất cả hắn đều đã hiểu, biết hết, nàng còn tự cho là mình thông minh giảng bài cho hắn, khó trách hắn lại cảm thấy ồn ào.

Nhưng, Lê Ngưng không cam lòng.

Nàng không muốn để Bùi Trạc cảm thấy mình không bằng hắn.

Bắt đầu từ lúc đó, Lê Ngưng đã âm thầm hạ quyết tâm, bất kể sau này làm chuyện gì, nàng cũng phải giỏi hơn Bùi trạc, phải thắng Bùi Trạc.

*

Đáng tiếc đến tận bây giờ, Lê Ngưng vẫn chưa hoàn toàn đè bẹp được Bùi Trạc chuyện gì, để Bùi Trạc cam tâm tình nguyện thừa nhận nàng giỏi hơn.

Ân oán giữa hai người theo tuổi tác lại càng tăng lên.

Đông Tuyết cất cẩn thận hoa mai ngọc quay về, nhìn quận chúa nhà mình vốn đang vui vẻ lại lập tức thay đổi buồn bực không vui.

Đông Tuyết không rõ nguyên do, quan tâm hỏi: “Quận chúa, sao vậy? Tại sao lại không vui?”

 “Không có gì.” Lê Ngưng lắc đầu, đột nhiên nhớ đến một chuyện khác: “Quà sinh nhật của Hoà Xu công chúa đã chuẩn bị xong chưa?”

 “Quận chúa yên tâm, quà sinh nhật của Hòa Xu công chúa đều chuẩn bị theo sở thích của ngài ấy, sẽ không làm sai.” Đông Tuyết lại hỏi: “Quận chúa có cần xem qua không?”

 “Không cần.” Lê Ngưng đi vào phòng ngủ.

Nếu không phải tất yếu, đến cả tiệc sinh nhật của Hoà Xu nàng cũng không muốn đi.

Đã tới thời gian Lê Ngưng nghỉ ngơi, Đông Tuyết nhanh chóng lui ra ngoài, nhẹ giọng đóng cửa lại.

Bởi vì hôm nay Bùi Trạc đã tới chào hỏi trưởng công chúa, dựa vào lễ nghĩa, Lê Nhưng cũng nên đến phủ thừa tướng một chuyến.

Ăn tối xong, trưởng công chúa gọi Lê Ngưng tới nói chuyện, để Lê Ngưng tìm thời gian tới phủ thừa tướng thăm Bùi phu nhân.

 “Gần đây con bận như vậy, nào có thời gian đến phủ thừa tướng.” Lê Ngưng vội vàng từ chối.

Trưởng công chúa nghi ngờ nhìn nàng.

“Ta thấy con cả ngày đều rất rảnh rỗi, nào có chuyện gì bận rộn.” Trưởng công chúa vạch trần: “Có phải con không muốn đến phủ thừa tướng hay không?”

Đúng là gần đây Lê Ngưng không muốn đi.

Phủ Thừa tướng là địa bàn của Bùi Trạc, sẽ hạn chế khả năng phát huy của nàng, mà nàng cũng không thể náo loạn khó coi trước mặt Bùi phu nhân.

Nhưng nàng lại không thể nói cho trưởng công chúa sự thật.

“Sao con có thể không muốn đi được?”Lê Ngưng lập tức ngoan ngoãn gối lên đầu gối mẫu thân, viện cớ: “Thật ra con cũng rất nhớ Bùi phu nhân, nhưng ngày mai là sinh nhật Hòa Xu, con phải vào cung một chuyến, bằng không nàng nhất định sẽ trách con.”

Sinh nhật Hòa Xu đúng là vào ngày mai, một khi đã như vậy, trưởng công chúa liền nói: “Vậy con tìm thời gian đến thăm phủ thừa tướng đi.”

Nếu không phải trưởng công chúa có việc không thể ra ngoài, vậy lần này nhất định sẽ tự mình dẫn Lê Ngưng đến phủ thừa tướng, nào có cơ hội cho nàng lừa gạt.

 “Được.” Lê Ngưng ngoan ngoãn đồng ý.

Dù sao sau đó nàng nói quên mất là được, nếu thật sự không được lại tìm lý do khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play