Lúc Bùi Trạc trở lại phủ thừa tướng, trong phủ cũng vừa lúc chuẩn bị xong bữa tối.
Hắn thay quần áo đã dính bẩn một ngày ra, khi đến chính sảnh Bùi tướng và Bùi phu nhân đã ngồi vào bàn.
Bùi phu nhân nhìn thấy Bùi Trạc, nhẹ giọng quan tâm: “Hôm nay ở quân doanh có vất vả không? Mau ngồi xuống ăn nhiều một chút.”
“Tất cả đều tốt.” Bùi Trạc gật đầu, ngồi xuống bên cạnh.
Lúc này Bùi Triệt cùng thê tử La thị cũng đi tới.
Hai người vấn an Bùi phu nhân và Bùi tướng liền ngồi xuống vị trí còn lại.
Sau đó người một nhà yên lặng dùng bữa, ngoại trừ tiếng chén đũa va chạm đều không có thêm âm thanh nào khác.
Ăn cơm xong trở lại phòng mình, Bùi Trạc cho người đi chuẩn bị nước ấm tắm rửa.
Tắm rửa thay quần áo xong, Bùi Trạc ngồi trên giường, đợi hắn tắt đèn trong phòng đồng nghĩa với việc ngày hôm nay kết thúc.
Về phủ, dùng bữa, tắm gội, ngủ, rời giường, ra phủ —— đây là hành trình mỗi ngày của Bùi Trạc, đơn giản lại nhạt nhẽo.
Nhưng hôm nay hắn không vội tắt đèn, mà lấy một cái rương dưới đáy giường. Trong rương còn có mấy hộp nhỏ khác, còn có một ít ngọc thạch màu hồng nhạt, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện những viên đá quý này có hình dạng rất giống hoa mai.
Ngoại trừ cái này, còn có một món đồ nhìn giống cành cây, nhìn qua giống như một khối đá dài màu nâu xám được mài nhẵn đến bóng loáng.
Bùi Trạc chỉ mở rương ra nhìn một chút, có lẽ nhớ đến chuyện gì đó vui vẻ, khóe môi hơi cong lên, một lát sau liền đóng rương lại đặt về chỗ cũ, lúc này mới tắt đèn.
Hôm nay cũng không có gì khác với ngày thường, nhưng vẫn có chút gì đó khác lạ.
Buổi trưa ngày hai mươi hai tháng chạp, Lê Ngưng và trưởng công chúa vừa ăn cơm trưa xong, trưởng công chúa đã sai người mang một ít quà tặng tới đây.
“Đây là trà Bùi tướng thích, còn có điểm tâm Bùi a di của con thích nhất.” Trưởng công chúa giới thiệu những món quà tặng cho Lê Ngưng: “Thừa dịp hiện tại là buổi trưa, mặt trời lên, không quá lạnh, con mang những thứ này đến tướng phủ, thay nương vấn an Bùi a di.”
Lần trước đã từ chối một lần, Lê Ngưng nhìn những thứ này, im lặng tự hỏi lần này phải tìm lý do nào mới được.
Trưởng công chúa không cho Lê Ngưng cơ hội từ chối.
“Nếu con có chuyện khác phải làm cứ mang những thứ này đến phủ thừa tướng trước, đợi đến khi quay về làm cũng như nhau, cũng không tốn bao nhiêu thời gian.”
Xem ra hôm nay trưởng công chúa quyết tâm nhất định phải để nàng đến phủ Thừa tướng một chuyến, bằng không cũng sẽ không nhân lúc vừa ăn cơm xong đã cho người mang đồ tới đây, hơn nữa còn chọn đúng lúc buổi trưa. Nói rõ không để Lê Ngưng tìm lý do từ chối.
Lê Ngưng từ bỏ giãy giụa, đi tới ôm cánh tay trưởng công chúa, cười khanh khách nói: “Sao con có thể làm chuyện gì khác được. Hôm nay đi thăm Bùi a di là chuyện quan trọng nhất, A Ngưng chắc chắn sẽ thay mẫu thân truyền đạt sự quan tâm của người với Bùi a di.”
Dù sao cũng vẫn phải đi, chi bằng dỗ cho trưởng công chúa vui vẻ, Lê Ngưng cũng được thoải mái hơn một chút.
Bùi tướng và Bùi Triệt đều làm việc trong cung, Bùi Trạc ở quân doanh chưa trở về, lúc Lê Ngưng đến tướng phủ cũng chỉ gặp Bùi phu nhân và La thị.
Lê Ngưng nói hết mấy lời trưởng công chúa dặn dò, lại bổ sung thêm mấy câu lời ngon tiếng ngọt, dỗ cho Bùi phu nhân vô cùng vui vẻ , La thị ở bên cạnh cũng che mặt cười khẽ.
Lê Ngưng trò chuyện hàn huyên với Bùi phu nhân hơn một canh giờ, Bùi phu nhân phân phó hạ nhân bữa tối làm thêm mấy món, giữ Lê Ngưng ở lại tướng phủ cùng nhau dùng bữa.
“Vẫn là a di thương cháu, nương cháu chỉ biết chê cháu ở trong phủ chướng mắt bà. Buổi trưa vừa ăn cơm xong, đã ngàn dặn vạn dò cháu hôm nay nhất định phải tới thăm người.” Lê Ngưng nhớ tới những lời nói mạnh mẽ trưởng công chúa nói với nàng, lộ ra một chút oán hận, sau đó lại lập tức cười rộ lên, giống như nhìn thấy Bùi phu nhân đã quét sạch mây mù cho nàng: “Cháu vừa đến cổng nhìn thấy a di đã vô cùng vui vẻ, cũng muốn cùng người dùng bữa tối, chỉ là nương còn đang chờ cháu quay về báo cáo công tác. Cháu phải trở về sớm một chút nói với nương khí sắc của a di vẫn rốt tốt, thậm chí còn xinh đẹp hơn những lần trước, để bà đừng lo lắng.”
Bùi phu nhân được Lê Ngưng dỗ vô cùng vui vẻ, trong mắt đều là yêu thích với đứa nhỏ này, đồng thời cũng cảm động tình cảm quan tâm của trưởng công chúa với mình.
“Chỉ có ngươi là biết nói ngọt.” Bùi phu nhân cười nói: “Nương ngươi sao có thể chê ngươi chướng mắt, yêu thương còn không kịp nữa là.”
La thị nghe các nàng nói chuyện, cũng cười nói: “Tính tình quận chúa đáng yêu như vậy, cũng không biết sau này nhi lang nhà ai có được cái phúc này.”
La thị vừa dứt lời, không khí hoàn thuận vui vẻ đột nhiên dừng lại một chút.
Lúc Lê Ngưng và Bùi Trạc còn nhỏ, trưởng bối hai nhà từng nói đùa sau này sẽ cho hai đứa nhỏ kết mối nhân duyên, nhưng khi đó hai người đều còn nhỏ, người lớn nói chuyện cũng không quá để ý. Sau đó Bùi Trạc lại tòng quân đến Tây Bắc, chuyện này xem như kết thúc.
Bây giờ Bùi Trạc đã trở về, hắn và Lê Ngưng đều đã lớn, đều đã tới tuổi mai mối, đúng là không thể lấy chuyện hôn sự của bọn họ ra nói đùa.
Rất nhanh, Lê Ngưng đã tiếp lời La thị: “Chuyện này đương nhiên, có thể cưới được muội chính là phúc lớn của hắn.”
“Kiêu ngạo khoe khoang như vậy, cẩn thận những lang quân đó nghe xong đều chạy mất.” Bùi phụ nhân khẽ chọc nhẹ vào chóp mũi Lê Ngưng.
Lê Ngưng không để bụng mà tiếp tục cười, hoàn toàn không có chút dáng vẻ tiểu cô nương nên có.
Lại nói chuyện thêm hồi lâu, Lê Ngưng chuẩn bị quay về.
Bùi phu nhân lưu luyến vỗ nhẹ bàn tay nàng: “Trên đường cẩn thận một chút, nếu có rảnh thường xuyên tới phủ chơi.”
“A di, cháu biết rồi, người không cần tiễn.” Lê Ngưng ngoan ngoãn từ biệt Bùi phu nhân, lại cười nói với La thị: “Tẩu tẩu cũng ở lại đi, ngày khác muội lại đến thăm mọi người.”
Ra khỏi phủ thừa tướng, Lê Ngưng không lập tức quay về phủ trưởng công chúa.
Thật ra trưởng không chúa không ở trong phủ đợi Lê Ngưng trở về báo cáo công tác, vừa rồi chẳng qua là tìm nàng tìm cái cớ uyển chuyển từ chối Bùi phu nhân ở lại ăn tối mà thôi.
Mãi cho đến khi không còn nhìn thấy tướng phủ, Đông Tuyết mới lên tiếng hỏi: “Quận chúa, vậy hiện tại chúng ta đi đâu?”
Lê Ngưng xốc rèm xe ngựa lên nhìn ra bên ngoài mấy lần, sau khi rũ màn xuống mới nói: “Khó có khi ra ngoài một chuyến, chúng ta đi mua chút đồ ăn vặt trở về, đúng lúc cũng sắp đến Tết đến lúc đó cũng có thể ăn.”
Trong phủ chọn mua và Lê Ngưng tự mình mua không giống nhau. Trong phủ mua phải dùng cho cả phủ, còn tự mua sẽ chỉ có một mình nàng ăn.
Lê Ngưng vẫn để người trở về nói với trưởng công chúa nói một tiếng, nàng sẽ trở về muộn một chút.
Lê Ngưng mua một đống lớn thịt khô, mứt hoa quả, kẹo mật, hạt dưa, hạnh nhân,…đến chạng tối mới thỏa mãn trở về.
Trở lại phủ trưởng công chúa, Lê Ngưng để người làm mang đồ tới viện của nàng trước, sau đó mới tới chính sảnh tìm trưởng công chúa, kể lại tình hình hôm nay ở tướng phủ.
Trưởng công chúa chậm rãi uống trà, liếc mắt nhìn nàng một cái, không rõ ý tứ nói: “Rốt cuộc cũng muốn trở về rồi sao?”
Lê Ngưng cũng không định gạt trưởng công chúa chuyện mình mua những món đồ ăn vặt đó, chỉ là mua bao nhiêu trưởng công chúa cũng không biết được.
“Chuyện gì cũng không thể gạt được mẫu thân.” Lê Ngưng tinh nghịch thừa nhận, lại có ý muốn lảng tránh chuyện này, nên cố tình nhắc lại chuyện ở tướng phủ một lần nữa.
Trưởng công chúa hài lòng nghe hết, lấy mấy quyển sách đưa cho Lê Ngưng.
“Đây là cái gì?” Lê Ngưng thấy mẫu thân liếc mình một cái, tiện tay lật một quyển, đã nhìn thấy tên họ, tuổi tác, gia thế của một người nào đó.
Những quyển sách như vậy, từ sau khi nàng cập kêm trưởng công chúa đã cho nàng xem không ít.
Trưởng công chúa lần lượt giới thiệu với nàng đây là công tử nhà ai, lại nói: “Mấy người này đều tướng mạo đàng hoàng, tài trí tinh thông, làm việc trong triều, đều là những lựa chọn không tệ.”
Lê Ngưng nghe mẫu thân giới thiệu xong, đóng sách lại đặt sang một bên, hai tay che mặt, tỏ vẻ như xấu hổ.
Trưởng công chúa cười cười: “Không cần chọn vội, con mang về đi, bên trong còn có tranh chân dung của bọn họ, tính cả những người lúc trước, nhìn xem có người nào hợp mắt con nhất.”
Lê Ngưng vẫn che mặt gật đầu.
Trưởng công chúa xếp những quyển sách đó thành một chồng, bởi vậy không để ý tới Lê Ngưng đang thở dài sau mấy ngón tay.
*
“Làm sao bây giờ làm sao bây giờ……”
Một giọng nói lo lắng, nôn nóng cùng tiếng bước chân vang lên trong nhã gian ở quán trà.
Lục Chỉ Du nhìn Lê Ngưng đã đi tới đi lui trước mặt mình không biết bao nhiêu lần, nhẹ giọng nói: “Tại sao ngươi lại ghét chuyện thành thân như vậy?”
Lê Ngưng quay về bàn ngồi xuống, mặt ủ mày chau: “Sau khi ta thành thân sẽ không được tự do rời khỏi phủ như bây giờ, không chỉ phải tuân theo phép tắc nhà chồng, còn phải phụng dưỡng bà bà, nếu bà bà không dễ sống chung, có khi ta còn bị làm khó dễ. Còn có còn có, nếu có tẩu tẩu muội muội gì đó, ta còn phải tạo quan hệ tốt với các nàng.”
Lục Chỉ Du nghe xong lo lắng của Lê Ngưng không nhịn cười ra tiếng.
“Những chuyện này ngươi nghe từ đâu?”
Lê Ngưng càng nhíu mày càng chặt: “Không phải thoại bản đều viết như vậy sao?”
“Ngươi không cần quá lo lắng. Ngươi là quận chúa, thân phận cao quý, không ai dám tỏ sắc mặt với ngươi.” Lục Chỉ Du an ủi nói: “Nếu ngươi thật sự thành thân, nhà chồng ngươi chỉ có thể kính trọng ngươi, các tẩu tẩu muội muội còn nịnh bợ ngươi không kịp.”
Chỉ cần Lê Ngưng không gả cho người hoàng gia, cuộc sống sẽ không có gì khác với bình thường. Trưởng công chúa đương nhiên sẽ không để Lê Ngưng thành thân với các hoàng tử, bởi vậy Lục Chỉ Du mới nói như vậy.
Thật ra Lê Ngưng cũng biết những đạo lý này.
Nhưng nàng vẫn không muốn thành hôn.
Nàng cũng từng nói với trưởng công chúa nàng không muốn thành thân, ai ngờ thái độ trưởng công chúa rất kiên định, mặc kệ Lê Ngưng làm nũng như thế nào cũng không có tác dụng, ghi lại tất cả danh sách những công tử vương công quý tộc cho nàng xem.
Lục Chỉ Du rót cho Lê Ngưng một lý trà, hỏi: “Ngươi đã xem qua những bức họa các công tử kia chưa? Nói không chừng ngươi xem xong sẽ thay đổi chủ ý.”
“Không xem.” Lê Ngưng lắc đầu, kiên định nói: “Tóm lại bây giờ ta không thể thành hôn.”
Hiện tại không thể?
Lục Chỉ Du chậm rãi cân nhắc mấy lời này của Lê Ngưng, suy đoán: “Ngươi còn một số việc cần phải làm trước khi thành hôn sao?”
Lê Ngưng thong thả chớp mắt, trong mắt lộ ra kính nể: “A Du, ngươi đúng là người hiểu ta nhất.”
Lục Chỉ Du bật cười.
“Còn chuyện gì quan trọng hơn chuyện chung thân đại sự của ngươi, đáng để ngươi đặt ở vị trí thứ nhất, đến cả hôn sự cũng xếp phía sau.”
“Hiện tại vẫn không thể nói với ngươi.” Lê Ngưng nâng chén trà lên nhấp một ngụm: “Chờ ta làm xong lại nói cho ngươi biết.”
“Ta ở đây chờ tin tốt của ngươi.” Lục Chỉ Du cũng không hỏi thêm, chỉ nói: “Vậy trưởng công chúa bên kia phải xử lý như thế nào?”
Nghĩ vậy Lê Ngưng liền đau đầu.
Hiện tại trưởng công chúa để nàng nhìn những quyển sách đó trước, nhưng nàng không thể kéo dài quá lâu, thời gian càng lâu, sớm hay muộn trưởng công chúa cũng sẽ ép nàng chọn một người.
“Ta có một cách.”
“Cách gì?” Lê Ngưng hỏi.
“Ngày mai ta muốn tới chùa cầu phúc cho người nhà, chi bằng ngươi đi cùng với ta, nói với trưởng công chúa là đi cầu nhân duyên, như vậy, nếu lần sau trưởng công chúa muốn thúc giục ngươi, ngươi liền có thể nói ngươi cần phải tới chùa cầu nhân duyên.”
Nghe xong mấy lời này của Lục Chỉ Du, hai mắt Lê Ngưng lập tức sáng ngời, mặt mày giãn ra.
“Cách này tốt. Ngày mai ta rời giường sớm một chút, tới Lục phủ tìm ngươi.”