“Quận chúa còn gì muốn hỏi nữa sao?” Bùi Trạc hỏi nàng.
Nếu đã tìm được nguyên nhân vì sao môi nàng lại sưng lên, Lê Ngưng cũng không cần tiếp tục gây sự.
Nàng đi trước vào gian trong, vừa đi vừa trả lời: “Không có.”
Bùi Trạc nhìn bóng dáng nàng, một lát sau cũng đi theo vào.
Lê Ngưng ngồi bên chiếc bàn gần cửa sổ, dựa vào ánh nến đọc nốt tập thơ ban ngày còn chưa xem xong.
Dưới ánh nến chiếu rọi, thân thể yểu điệu hiện lên vách tường, mềm mại yên bình, hoàn toàn đối lập với vẻ dáng kiêu ngạo thường ngày, nhưng không hề có cảm giác khó chịu, trái lại, càng khiến người ta cảm thấy cuộc sống này sẽ luôn nhàn nhã thoải mái như vậy.
Đi cùng với bóng dáng nàng không chỉ có cuốn sách trên tay mà còn có một cành hoa mai nở rộ.
Lê Ngưng thích dựa trên giường mỹ nhân xem thoại bản, lười biếng mà tùy ý, còn ngồi trên bàn đọc sách vậy chủ yếu đều là đang đọc thơ.
Xem thoại bản là thú tiêu khiển, nằm lười trên giường đọc cũng không sao, nhưng đọc thơ thì cần phải thưởng thức ý thơ bên trong, việc này tốn nhiều công sức.
Ánh mắt Bùi Trạc rơi xuống cành hoa mai trên bàn.
Mỗi đóa hoa mai ngọc đều dừng lại ở thời điểm nở rộ đẹp đẽ nhất, sẽ không bao giờ tàn khô, héo úa.
Gần đây tiết xuân đã lộ rõ, là thời điểm tốt nhất để gieo trồng.
Đợi một lát, tận đến khi đầu ngón tay Lê Ngưng đặt trên mép giấy, đang định lật trang, Bùi Trạc đã lên tiếng trước: “Ngoại trừ hoa mai, quận chúa còn muốn trồng cây gì?”
Lê Ngưng ngẩng đầu nhìn hắn.
Nhớ tới khi hắn tặng hoa mai cho nàng, đã từng hứa sẽ trồng mai ở Liên Nguyệt Đường.
Nhưng ngoại trừ hoa mai Lê Ngưng cũng không biết mình còn muốn trồng cây gì khác, trước đây Lăng Sương viện đều trồng rất nhiều hoa mai.
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.