Sáng sớm Lê Ngưng tỉnh lại,  đầu có hơi đau.

Giường bên cạnh trống không, Bùi Trạc đã đi làm.

Ký ức ngày hôm qua hiện lên trong đầu, bao gồm cả nụ cười ngốc nghếch của nàng lúc nhìn Bùi Trạc.

Lê Ngưng có chút hối hận mình uống quá nhiều rượu, lại không nhớ được đêm qua mình ngủ thế nào.

Nhưng rượu mơ đó uống thật sự rất ngon……

“Quận chúa ngài tỉnh rồi.” Đông Tuyết và Thu Phong nghe tiếng đi vào hầu hạ, treo tấm rèm hai bên giường lên.

Lê Ngưng  lười biếng vén chăn ra, mái tóc đen mềm mại xõa trên vai, vén ra sau tai..

Thu Phong hầu hạ Lê Ngưng thay quần áo, ánh mắt dừng trên mặt Lê Ngưng, có hơi kinh ngạc.

Đông Tuyết cũng nhìn thấy, hai người liếc nhau, Đông Tuyết nhẹ giọng mở miệng hỏi: “Quận chúa, ngài có cảm thấy khó chịu chỗ nào hay không?”

Vừa rồi Lê Ngưng mới ngủ dậy có hơi đau đầu, nhưng bây giờ đã không sao, nàng lắc đầu.

Chờ Lê Ngưng rửa mặt chải đầu xong, ngồi trước bàn trang điểm, nhìn trong gương đồng mới phát hiện môi mình hơi sưng lên.

Lê Ngưng ngơ ngác nhìn mình trong gương, duỗi tay sờ môi.

Môi nàng vốn đầy đặn, tuy chỉ hơi đỏ hơn bình thường một chút, sưng tấy không rõ ràng nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra.

Nàng cau mày: “Làm sao có thể?”

“Quận chúa ngài không biết?” Đông Tuyết hỏi xong mới nhớ tới tối hôm qua lúc trở về quận chúa đã ngủ say, nhất định là do cô gia làm.

Đông Tuyết do dự, do dự có nên nói cho quận chúa biết hay không.

Nàng ấy và Thu Phong lại liếc nhau, nhìn thấy đáp án trong mắt đối phương.

Cho dù bây giờ bọn họ đang ở Bùi phủ, nhưng Trường Nhạc quận chúa mới là chủ tử của bọn họ, đương nhiên các nàng sẽ luôn đứng về phía quận chúa.

Nhưng đây dù sao cũng là chuyện giữa phu thê hai người, Đông Tuyết chỉ có thể nhắc nhở một câu: “Đêm qua ngài trở về không bị như vậy, cho nên... có lẽ có liên quan đến cô gia.”

Đông Tuyết chỉ nói một câu đơn giản, nhưng  nhắc nhở cũng đủ rõ ràng, Lê Ngưng có thể nghĩ ra được.

Lê Ngưng cũng đoán được là do Bùi Trạc làm, cho nên nàng chỉ có thể chờ đêm nay hắn trở về, tính sổ với hắn.

Lê Ngưng nhìn chằm chằm môi mình, nàng như vậy, hôm nay sao có thể ra ngoài gặp người khác.

Cuối cùng, Thu Phong bôi một tầng thuốc mỡ mát lạnh lên môi nàng, hy vọng nó sẽ nhanh chóng tiêu sưng.

Hôm nay Bùi phủ có khách tới, Lê Ngưng cùng La thị đi theo Bùi phu nhân tới chính sảnh tiếp đón.

Mặc dù vết đỏ quanh môi đã mờ đi rất nhiều nhưng toàn bộ quá trình Lê Ngưng vẫn giữ nụ cười nhạt đoan trang, cố gắng không mở miệng được sẽ tuyệt đối không hé lời, tránh cho bị người khác nhìn thấy.

Chờ khách đi rồi, La thị mới cùng Lê Ngưng đến hoa viên.

Cảnh xuân tươi đẹp, rất nhiều hoa trồng trong phủ đều đã nở rộ, đua nhau khoe sắc.

Lê Ngưng cầm một miếng bánh ngọt cắn một miếng, thấy La Thị đang nhìn mình chằm chằm, Lê Ngưng hỏi: “Sao tẩu tẩu không ăn.”

La thị cười: “Muội cứ ăn đi.”

La thị không thích mấy đồ ngọt, biết Lê Ngưng thích ăn mới để người mang tới.

Bây giờ nàng ấy và Lê Ngưng đều ở Bùi phủ, mỗi ngày đều sẽ cùng Lê Ngưng gặp mặt một hai lần, rất nhanh đã phát hiện ra điểm khác thường trên môi Lê Ngưng.

Xem ra mâu thuẫn nhỏ của bọn họ đã hóa gi�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play